- Trang chủ
- Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
- Chương 273
Chương 273
Truyện: Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Tác giả: Chỉ Y
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Bốn Hỉ Thần trong nhà cũng không ở lại lâu, chờ Hạ Bạch xử lý xong chuyện tiếp theo của trò chơi thành phố Đại Thái, liền bắt đầu tìm nhà cho họ.
Lúc ấy ở trong trò chơi thành phố Đại Thái, Hạ Bạch nhìn thấy ảnh của Hỉ Thần, liền đoán là bọn họ tìm được thân thế của Hỉ Thần, hỏi mới biết là Lăng Trường Dạ tìm.
"Chuyện này không khó, tìm người mất tích tám năm trước, sáu năm trước, quét hình phác họa trong mạng thông tin là có thể tìm ra bọn họ. Chỉ có bà nội không báo mất tích, tìm hơi phiền phức một chút." Lăng Trường Dạ nói.
Phương pháp này bắt nguồn từ lúc ấy anh để cho người của bộ phận thông tin tìm thân thế của Hạ Bạch giúp anh, về sau anh cảm thấy mạng nội bộ của bộ phận thông tin rất hữu dụng, lấy lý do tốt hơn để đội Công Kiên tìm tư liệu trong trò chơi, xin quyền hạn mạng nội bộ của bộ phận thông tin.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng. Lăng Trường Dạ nói: "Khả năng vẽ của em tiến bộ rất nhiều. Sau này không chỉ có thể làm pháp y, còn có thể kiêm chức làm nhà phác họa chân dung tội phạm."
Hạ Bạch: "Hì hì, có một người bố là họa sĩ, cho nên em mới tiến bộ nhanh như vậy."
Giang Thanh Phong ngoại trừ khoảng thời gian làm giáo viên, thì không dạy học sinh nữa, có đứa con trai thông minh cục cưng thích vẽ tranh, ông hận không thể cầm tay chỉ dạy.
Lăng Trường Dạ: "Chúng ta cùng đi tìm người nhà của bọn họ nhé?"
Hạ Bạch: "Được."
Có một người không cần bọn họ tìm, rất nhanh người nhà đã tìm tới.
Trò chơi ở thành phố Đại Thái được người dân cả nước chú ý, gần như không ai không biết trò chơi này, từ thời sự trên TV, đến các video ngắn, đâu đâu cũng có tin tức và bình luận liên quan đến trò chơi, nhất là khoảnh khắc thành phố Đại Thái vừa thông quan, rất nhiều người làm truyền thông đã vào quay.
Trong tình huống như vậy, mấy tờ thông báo tìm người cũng được chú ý đến.
Lúc ban đầu được chú ý, đương nhiên là Lăng Mục, nhà giàu mất tích nhiều năm, những thảo luận về ông đã kéo theo thảo luận về bốn người khác.
Sau đó, sau khi được sự đồng ý của Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ, Cục quản lý trò chơi đã công khai việc thử nghiệm trong trò chơi, đến lúc này, vụ án nhà giàu mất tích nhiều năm cuối cùng cũng có kết quả, Lăng Mục không phải tự sát vì bệnh tâm thần, cũng không phải bị đồng nghiệp và người thân sát hại, ông bị trò chơi chọn trúng, tham gia thử nghiệm trò chơi.
Bốn người còn lại cũng là người được chọn tham gia thử nghiệm trò chơi.
Sau khi biết được chân tướng, toàn bộ cộng đồng mạng bắt đầu giúp bọn họ tìm kiếm người nhà.
Người nhà của Hỉ Thần đầu tiên, chính là xuất hiện như vậy.
Hạ Bạch từng có một quyển gia phả, cậu vẽ Hỉ Thần trong nhà lên quyển gia phả coi như người nhà, có ba, bà nội, chị gái, chú út và dì.
Người đến tìm bọn họ chính là người nhà của chị gái. Bọn họ tìm đến Cục quản lý trò chơi trước, Cục quản lý trò chơi lại đưa bọn họ đến nhà của Hạ Bạch.
Đó là ngày thứ hai sau khi nghỉ đông, Hạ Bạch vừa từ nhà bên cạnh trường học chuyển đến nhà của ông mình, đang dọn dẹp sân, người của Cục quản lý trò chơi dẫn một đôi vợ chồng tóc hoa râm, phong trần mệt mỏi, mặt mày đầy vẻ tang thương.
Tống Lộ nói: "Hạ Bạch, đây là cha mẹ của Hà Tường."
Hà Tường chính là chị gái trong gia phả. Theo những gì Lăng Trường Dạ nhìn thấy khi thông linh với Hạ Bạch, khi Hà Tường ở trong trò chơi, chắc chỉ khoảng hai mươi tuổi, là dáng vẻ của một nữ sinh viên đại học, Hạ Bạch nhìn thi thể của chị gái, cảm giác cũng xấp xỉ ở tuổi này.
Hơn bảy năm trôi qua, nếu cô còn sống, chắc cũng chỉ hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mà cha mẹ cô đã tóc bạc trắng.
"Xin hỏi... Xin hỏi, Hà Tường, con gái tôi, có ở đây không? Con bé thật sự ở đây sao?" Mẹ cô đỡ khung cửa cẩn thận từng li từng tí, không dám mong đợi gì mà hỏi.
Hạ Bạch nhận ra sự sợ hãi trên người cô. Có lẽ họ đã tìm rất lâu, hết lần này đến lần khác từ hy vọng rơi vào thất vọng, không dám sau bảy năm, còn ôm hy vọng, sự thất vọng sau hy vọng đối với họ mà nói quá đáng sợ, không biết phải làm sao để vượt qua những ngày đêm thất vọng khi tuổi đã xế chiều.
Hạ Bạch không nói gì thêm, chỉ nói: "Xin chờ một lát."
Cậu gọi Nhị Oa ra, hai người cùng nhau đào ở góc tây nam của sân, rất nhanh đã đào ra một cái quan tài gỗ lim.
Sau khi quan tài mở ra, lộ ra cô gái trẻ tuổi nằm ở bên trong.
Mẹ Hà vịn tay vào tường, vẫn trượt ngã xuống từng chút một, nghẹn ngào khóc lên, chồng bà vừa rơi lệ vừa kéo bà, không thể kéo nổi, còn bị kéo theo xuống đất.
Người của Cục quản lý trò chơi đỡ họ đến bên cạnh quan tài, họ vừa vịn quan tài, vừa run rẩy sờ vào con gái, nước mắt rơi xuống khuôn mặt sạch sẽ, đã lâu không gặp của con gái.
Hạ Bạch ở một bên yên lặng nhìn, cho đến khi họ bình tĩnh lại một chút, mới bưng nước đến cho họ.
Họ kể cho cậu nghe, khi Hà Tường mất tích, đang học năm hai ở học viện múa tốt nhất cả nước, khi đó cô cũng đã nhận được rất nhiều giải thưởng lớn, bắt đầu từ năm cô mười hai tuổi, chưa từng tham gia cuộc thi nào mà đứng thứ hai.
Thời gian chính xác cô mất tích, hẳn là vừa mới tham gia xong một cuộc thi nhận giải trở về, trước đó, cô còn gọi điện thoại cho ba mẹ, nói sẽ sớm mang cúp vàng về cho gia đình.
Họ nói với cô, đã nấu xong cơm ở nhà chờ cô. Sự chờ đợi này, kéo dài suốt bảy năm.
Hai người lớn tuổi vô cùng cảm kích Hạ Bạch, Hạ Bạch không dám nhận sự cảm tạ của họ, có thể chính sự hy sinh của chị gái đã giúp cậu đi ra từ trong trò chơi, cậu nói điều này với hai người, họ xua tay bảo cậu đừng nghĩ nhiều.
Lúc họ mang Hà Tường đi, Hạ Bạch xé trang gia phả của Hà Tường xuống, bỏ vào trong túi của cô.
Cô đã về nhà, mong rằng cô vẫn biết, ở nơi rất xa còn có một người coi cô là chị.
Sau khi Hà Tường đi, lần lượt lại có hai gia đình đến đón Hỉ Thần về nhà.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình bà nội, không có người nhà đến liên lạc.
Khương Ỷ Đồng nói: "Có phải người thân trong nhà không thấy được không? Cũng không phải tất cả mọi người đều biết chuyện này, hai em đưa bà đến đi."
Hạ Bạch đáp: "Vâng!"
Vốn dĩ cậu và Lăng Trường Dạ định đưa họ về nhà.
Tìm được thân phận của bà nội, rất dễ dàng có thể tìm được địa chỉ của bà, ở trong một thôn nhỏ cách chỗ bọn họ hàng ngàn dặm.
Mang theo Hỉ Thần, bọn họ tự nhiên không thể đi bằng phương tiện giao thông công cộng, Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ hai người lái xe hai ngày, đến thôn theo địa chỉ.
Địa chỉ là trên chứng minh thư, bọn họ không chắc bà nội khi vào trò chơi còn ở đây không, tìm một bà cụ đang phơi nắng ở đầu thôn hỏi thăm.
"Trình Hoa?" Bà lão suy nghĩ một chút trong trí nhớ đã gỉ sét: "Trình Hoa đi rồi."
"Đi lúc nào?" Hạ Bạch hỏi.
Bà lão: "Nhiều năm rồi."
Hạ Bạch lại hỏi: "Bà có biết bà ấy đi đâu không?"
Bà lão: "Đi lên trời hưởng phúc rồi."
Hạ Bạch hơi sững sờ, lại hỏi: "Người nhà bà ấy còn ở đây không?"
"Người nhà..." Bà lão phản ứng có chút chậm chạp: "Người nhà, có tính là người nhà không?"
Hai người ngồi bên cạnh bà, trò chuyện với bà rất lâu, mới hiểu đại khái chuyện của bà nội từ chỗ bà.
Bà nội lúc còn trẻ trông rất xinh, có một người thích, người đó cũng rất thích bà, nhưng trong hoàn cảnh lúc bấy giờ, người đó quyết định đi lính.
Bà nội đồng ý chờ anh trở về, sau đó lại bị người trong nhà ép gả cho một người đàn ông khác trong thôn, cũng chính là chồng của bà nội.
Chồng bà trước kia có chút tiền nhưng lại thích cờ bạc, đem hết gia sản đi, thua cờ bạc liền đánh người, một mình bà gian nan nuôi lớn một trai một gái, con gái bà yêu nhất vừa đến mười sáu tuổi đã bị chồng bán đi, con trai vốn dĩ học rất giỏi, bị chồng đánh cho bỏ nhà đi, mười năm sau, phát hiện đã chết ở một hộp đêm.
"Chồng của bà ấy chết rồi, người đàn ông đó, người đàn ông đi lính kia đã trở lại, họ cùng nhau sống trong căn nhà ngói tường màu hồng ở đầu thôn phía đông kia."
Căn nhà kia rất dễ tìm, toàn thôn chỉ có một căn nhà là tường màu hồng nhạt, hơn nữa lớp sơn hồng kia cũng không bị mưa gió làm phai màu, vẫn trắng trẻo sáng bóng, đứng ở trên con đường nhỏ xám xịt, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy.
Trong tường hồng, trồng rất nhiều hoa cỏ, có lẽ là vì lâu rồi không có người chăm sóc, cũng có thể là mùa đông nhiệt độ thấp, rất nhiều đã chết héo, cả sân hoang vu, chỉ có một cây mai già, nở ra những bông hoa nhỏ màu hồng.
Một ông lão ngồi trên xe lăn, đang đứng dưới gốc mai trước cửa nhà, ngẩng cổ nhìn về phía cổng.
Hạ Bạch hỏi: "Xin hỏi, có phải người nhà của Trình Hoa không?"
Ông lão dường như không nghe thấy tiếng của cậu, vẫn đang nhìn về phía cổng, nhưng dường như không nhìn thấy bọn họ đang đứng ở cổng.
Bọn họ thử nói với ông vài câu, cho là thính lực của ông không tốt, nói lớn hơn một chút, một người chị đi ngang qua cửa nghe được, nói với bọn họ: "Bị ngốc rồi, không trả lời các cậu được đâu."
Bọn họ lúc này mới biết, người mà bà nội thích, không chỉ tàn tật trong chiến tranh, mà còn bị mất trí nhớ khi tuổi đã cao.
Hạ Bạch đưa thi thể bà nội đến trước mặt ông, tầm mắt của ông bỗng nhiên dời đi, sau khi nhìn thấy thi thể của bà nội, ông đưa hai tay run rẩy ra.
Ông đã không thể cử động được nữa, Hạ Bạch chuyển thi thể của bà nội đến bên cạnh ông, ông ôm bà nội run rẩy khóc lên như một đứa trẻ.
"Phải làm sao bây giờ?" Bà nội không còn người thân nào có thể lo hậu sự cho bà, Hạ Bạch có chút không chắc chắn, là mang bà nội về tiếp tục, hay là để bà nội ở lại đây.
"Để bà nội ở lại bên cạnh người mà khi còn trẻ đã muốn ở bên nhau." Lăng Trường Dạ nói.
Có lẽ là sau khi trải qua nửa đời đau khổ, cuối cùng khi có thể ở bên cạnh người mình thích, thì bị kéo vào trong trò chơi, bà muốn bắt đầu cuộc đời màu hồng của mình, vẫn có thể tiếp tục ở đây.
Hai người bàn bạc xong, đang muốn thảo luận xem ông lão này phải tiếp tục cuộc sống như thế nào, thì thấy ông đã lâu không động đậy.
Ông đã chết, ôm bà nội.
Trên đầu hai người rơi xuống mấy bông hoa mai hồng nhạt, không có một chút hơi thở của sự chết chóc, giống như là một cái ôm bình thường trong một ngày bình thường.
Cuối cùng, Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ cùng nhau chôn hai người dưới gốc cây mai hồng nhạt kia.
Đóng cửa lại cho họ, hai người rời khỏi nơi này.
Hạ Bạch nói với Lăng Trường Dạ: "Đội trưởng, 017 nói với em, thật ra năm đó em đã mang cả 98 người chơi khác trong bản thử nghiệm ra ngoài, chỉ là những người khác cũng giống như Hội trưởng, đều bị phân tán ở những nơi khác."
"Chúng ta sẽ tìm họ trở về." Lăng Trường Dạ nói.
Hạ Bạch: "Nhưng em đã không còn ký ức của đoạn thời gian đó, không có cách nào vẽ ra họ nữa."
"Vậy thì tìm lại ký ức thôi." Lăng Trường Dạ nói.
Hạ Bạch: "Làm sao tìm trở về?"
Lăng Trường Dạ suy nghĩ, "Anh nghĩ ra hai cách. Cách thứ nhất là tìm người chơi hệ trị liệu thử xem, người chơi hệ trị liệu có thể chữa khỏi tất cả những tổn thương trong trò chơi, từ thân thể đến tinh thần. Nhưng hệ thống chính không muốn để em nhớ lại chuyện trong bản thử nghiệm, cũng không muốn người khác biết, có thể họ cũng không thể chữa khỏi cho em, chúng ta thử xem, nhưng đừng ôm nhiều hy vọng."
Hạ Bạch gật đầu, cậu cũng nghĩ như vậy.
"Cách thứ hai, chính là hệ thống chính. Sau khi trò chơi bị tiêu diệt hoàn toàn, ký ức của em về khoảng thời gian đó cũng không ảnh hưởng gì, nó có lẽ sẽ trả lại ký ức cho em, có thể sẽ trực tiếp hơn, sau khi nó biến mất, ký ức bị nó đè nén tự nhiên sẽ trở về."
Lăng Trường Dạ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Hạ Bạch, cười nói, "Yên tâm, không bao lâu nữa đâu."
Đúng như họ đoán, map lớn đặc biệt của thành phố Đại Thái đã gây trọng thương cho trò chơi, nó không còn năng lượng để mở ra map cỡ lớn nữa, ngay cả map cỡ nhỏ cũng rất ít khi xuất hiện, giống như một người hấp hối, chỉ dựa vào những map nhỏ còn sót lại để kéo dài hơi tàn.
Cục quản lý trò chơi đã nhận ra, cho nên bọn họ vừa từ thành phố Đại Thái đi ra, những người khác của đội Công Kiên lập tức đi vào công phá những trò chơi còn lại.