- Trang chủ
- Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
- Chương 24
Chương 24
Truyện: Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Tác giả: Chỉ Y
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Mạnh Thiên Hữu phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn chói tai, ánh sáng quá mờ, Lận Tường thấy không rõ chân của cậu ta thế nào, chỉ dùng hết sức kéo cậu ta, cậu ta luôn cảm thấy sau khi Mạnh Thiên Hữu bị kéo vào thì sẽ không thể sống được nữa.
“Cứu tôi, cứu……”
Cơ bắp cánh tay của Lận Tường căng lên, trên trán cũng nổi cả gân xanh, la lên một tiếng, dùng hết toàn lực, cuối cùng cũng kéo được Mạnh Thiên Hữu ra.
Cậu ta không kịp nhìn kỹ liền kéo Mạnh Thiên Hữu chạy ra phía ngoài.
Chạy chưa được hai bước thì liền dừng lại.
Cánh cửa nhà xác số 3 bị phá, thầy đại thể không hoàn chỉnh bên trong cũng lao ra ngoài.
Hạ Bạch và Hoa Hạo Minh từng nói với cậu ta, nhà xác số 3 là nơi lưu trữ tạm thời của các thầy đại thể đã sử dụng của các lớp chuyên ngành, bên trong đều là thi thể đã bị giải phẫu.
Lận Tường nhớ trong lớp thực nghiệm giải phẫu, cậu ta từng nghe thầy giảng về tách xương, khi đó không nghe nghiêm túc, lúc này cậu ta thật sự cảm nhận được rõ ràng cái gì gọi là tách xương.
Thầy đại thể đầu tiên lao đến đã cho cậu ta trải nghiệm thế nào là cắt cơ thể.
Cánh tay kéo Mạnh Thiên Hữu đau đến run rẩy, không còn sức rũ xuống, ngược lại cậu ta bị thứ đã kéo Mạnh Thiên Hữu kia kéo vào trong nhà xác số 4 một đoạn.
Lận Tường loạng choạng ngã xuống đất, nhìn thấy thầy đại thể lồng ngực trống rỗng đang bước đến gần mình, từ cơ thể bị cắt xén đã bị mổ xẻ vô số lần, cậu ta thế mà có thể nhìn ra được suy nghĩ của hắn.
Con người có thể tùy ý giải phẫu hắn, tại sao hắn không thể giải phẫu người?
Bị kéo vào thêm một đoạn.
Cậu ta nhìn thấy đám thi thể nhà xác số 1 cũng ra tới, Hạ Bạch đuổi theo ở phía sau bọn họ.
Nhìn thấy Tống Minh Lượng đang thò đầu vào góc hành lang, hưng phấn quan sát mọi thứ với đôi mắt hiện lên ánh vàng, ngo ngoe rục rịch.
Nhìn thấy Ôn Đông vốn nên nằm ở trên giường không biết tại sao cũng xuất hiện ở chỗ này.
Nhìn thấy Ôn Đông cứng đờ mà lặng lẽ đi đến trước mặt Ôn Thu, ngồi xổm xuống kéo tóc và da mặt cô ta, nhìn không rõ biểu cảm.
Nhìn thấy Hạ Bạch tát cho Hoa Hạo Minh đang ăn thi thể một bạt tay.
Nhìn thấy thi thể ở nhà xác số 2 cũng ra đến.
Tiếng sấm nổ vang, bên trong tối tăm, sở thích của con người trở nên điên cuồng vặn vẹo, nhấn chìm lý trí, che mờ lòng người. Xác chết tràn tới từng đợt, bi thương phẫn nộ sắp nhấn chìm sự sống.
Lận Tường tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, nhìn Hạ Bạch đánh Hoa Hạo Minh giữa đám thi thể hỗn loạn, cậu ta có chút muốn cười, nhưng lại càng muốn khóc..
Cậu ta biết bọn họ đã vượt ải thất bại, bọn họ phải chết ở chỗ này.
Trước đó Hoa Hạo Minh từng nói với bọn họ về sự kh.ủng bố và tàn khốc của trò chơi, cậu ta vẫn luôn gật đầu, cảm thấy mình biết rồi, thực ra cậu ta không thể cảm nhận được, hiện tại mới thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của trò chơi, chỉ cần bước sai một bước thì sẽ không còn cơ hội sống sót.
Cậu ta lại bị kéo vào thêm một đoạn, thầy đại thể trước người cũng đi theo.
Lận Tường nhìn thấy thầy đại thể vươn tay với lồng ngực của mình, cậu ta vốn định nhắm mắt lại, ngón tay buông xuống đụng vào một tờ giấy, cậu ta bỗng nhiên nhớ tới đó là bùa trấn thi mà Hạ Bạch đã cho mình.
Hạ Bạch không đánh lại Hoa Hạo Minh thì phải làm sao đây.
Trước khi chết, Lận Tường nhìn hai người kia nghĩ như vậy, sau đó cậu ta giơ tay in lá bùa trấn thi lên trán của thầy đại thể.
Đây là chuyện cuối cùng cậu ta làm ở cuộc đời này, không phụ tấm lòng của Hạ Bạch.
Bàn tay của thầy đại thể ngừng ở chỗ ngực của cậu ta.
Cánh tay đau nhức đến mức cậu ta phản ứng chậm chạp, đặc biệt là trong thời khắc đang đợi cái chết, có ý thức mà khép chặt năm giác quan, là tiếng gào nôn nóng của Mạnh Thiên Hữu làm cậu ta phản ứng lại.
“Lận Tường! Lận Tường!! Còn không! Cứu tôi với!”
Lận Tường mở mắt ra, kh·iếp sợ mà nhìn thầy đại thể vẫn không nhúc nhích. Khi Hạ Bạch cho cậu ta bùa trấn thi, Hoa Hạo Minh từng nói, trừ khi là có được kỹ năng vẽ bùa trong trò chơi, nếu không cho dù bùa trấn thi có tác dụng ở trong thế giới hiện thực của bọn họ, nhưng cũng không có tác dụng ở chỗ này.
Cậu ta nhận lấy tấm lòng của Hạ Bạch, nhưng cũng cho rằng thứ này vô dụng.
Có tác dụng!
Nó có tác dụng!
Điều khiến cho người ta phấn chấn nhất trên đời, không có gì ngoài tìm được cơ hội sống sót trong hoàn cảnh tuyệt vọng, cái này khiến cho cậu ta bộc phát ra hy vọng và sức lực lớn lao, dùng một tay còn lại in lên cái bàn tay thi thể đang kéo Mạnh Thiên Hữu kia.
Vẫn có tác dụng.
Cậu ta kích động lại nhanh chóng dán hết bùa trấn thi tất cả lên các thi thể muốn kéo bọn họ, nhưng vẫn không đủ, bốn nhà xác có quá nhiều thi thể, chúng đều đang lao về phía họ.
Lận Tường cả người run rẩy, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.
Cậu ta nhân lúc Hoa Hạo Minh không chú ý liền đá hai thi thể đang muốn lao vào người anh ta, Hoa Hạo Minh lập tức đá ngã thi thể dưới chân, đồng thời ôm lấy một thi thể khác cúi đầu cắn vào.
Sau đó cậu ta đóng cửa nhà xác số 4, ngăn thi thể ở bên ngoài.
Cửa bị đập vang lên tiếng bang bang, cậu ta bị chấn đến run lên, cậu ta biết mình không chắn được đến hai phút, cho nên cố hết sức tìm kiếm đường sống.
Lửa sém lông mày nhất chính là cản đám thi thể này. Trên người của cậu ta có lẽ vẫn còn giữ một ít bùa trấn thi mà Hạ Bạch cho mình, có thể tìm thử xem.
Điều cơ bản nhất là tìm ra sự thật. Không biết di động của ai rơi trên mặt đất lóe lên ánh sáng mỏng manh, nhờ vào tý ánh sáng này, cậu ta nhìn thấy được bộ thi thể nữ mọc đầy mắt kia.
“Đó là Sở Tuyết Lâm? Nhiều mắt thế còn không phải là dị tật của chị ta sao? Không phải chúng ta đã tìm được rồi sao?” Lận Tường kích động mà buột miệng thốt ra.
“Không phải, cái…… cái này là sai rồi.”
Giọng của Mạnh Thiên Hữu đã hết sức yếu ớt, Lận Tường nhìn qua, lúc này mới phát hiện cậu ta đã mất một chân, máu tươi chảy đầy đất.
Cậu ta sắp không chịu không nổi nữa rồi.
Thiếu niên 18 tuổi trước đây vốn kiêu ngạo và ích kỷ này đã lệ rơi đầy mặt, một lượng lớn máu tươi tuyệt vọng chảy ra từ cơ thể thật sự quá đáng sợ.
Cậu ta vẫn cố gắng nói với Lận Tường, truyền lại một chút hy vọng cho cậu ta.
Nếu là trước đây, cậu ta cũng sẽ cho rằng đây là dị tật của Sở Tuyết Lâm, nhưng trước khi cậu ta vào đây đã nghe Hạ Bạch phân tích rồi phủ định ngược thì liền hiểu ra.
Bản thể kia có thể được thay thế bằng tảo xanh trong trò chơi này, Sở Tuyết Lâm là cá cóc, những con mắt đó không phải dị dạng của cô, là của người khác…… Đó là cái nhìn và sự tò mò của người khác về cô, biến thành những con mắt mọc ở trên khắp cơ thể của cô, không bao giờ có thể tránh né hay xua đi.
“Hạ Bạch……” Cậu ta không có sức lực cũng không còn IQ để suy nghĩ, có lẽ chỉ có Hạ Bạch mới biết đáp án.
“Hạ Bạch, chứng ái tử thi, vì sao…… buổi tối ngày đầu tiên……”
Lận Tường hiểu cậu ta muốn nói cái gì, Hạ Bạch là chứng ái tử thi, vì sao buổi tối ngày đầu tiên, cũng chính là tối hôm qua không biểu hiện ra ngoài, thậm chí cậu còn cùng cậu ta cùng đi tìm Hoa Hạo Minh.
Trong sự va chạm ngày càng dữ dội của đám thi thể, cậu ta lảo đảo hồi tưởng chi tiết tối hôm qua, Hạ Bạch thường xuyên vói tay vào trong túi, như là đang sờ cái gì đs.
“Bang!”
Lận Tường bị đám thi thể phía sau cửa đụng văng ra ngoài, lảo đảo thiếu chút nữa đã té ngã, cậu ta thuận thế chạy đến bên cạnh Hạ Bạch, đè cậu còn đang muốn đuổi theo thi thể để tìm kiếm.
Đầu tiên là tìm được một xấp bùa trấn thi, ném cho Mạnh Thiên Hữu hơn phân nửa, sau đó lại tìm được một quyển sách nhỏ đã ố vàng, phía trên có viết hai chữ viết tay “Gia phả”.
Cậu nhớ đến mặt sau của quyển sách này, vào ngày nhập học, Hạ Bạch ôm một túi đựng tài liệu trong suốt, quyển sách nhỏ này ở ngay bên trong.
“Hạ Bạch! Hạ Bạch, cậu xem! Đây là gia phả của nhà cậu, cậu tỉnh táo một chút đi!” Lận Tường gần như dán cả quyển gia phả vào mặt cậu, lại nhịn đau nhanh chóng lật cho cậu xem.
Dấu tay máu trên gia phả nhanh chóng lướt qua mắt của Hạ Bạch, hết cái này đến cái khác.
Vào ngày mùa đông khi ông nội qua đời, trong sân trống rỗng.
Cậu không muốn chôn ông nội, cho nên đã để ông nội ở trong phòng của mình, mỗi ngày đều nói chuyện với ông.
Ông nội từng nói, sân nhà của bọn họ là một nơi phong thuỷ bảo địa, ông phải tìm kiếm cả đời mới tìm được bảo địa này.
“Nếu không cháu xem, sao Hỉ Thần của nhà chúng ta sau nhiều năm như vậy vẫn chưa bị thối rữa?”
Đây là nơi phong thuỷ bảo địa, cho nên ông nội sẽ ở cùng cậu thật lâu. Cậu vẫn luôn giữ ông nội ở trong phòng, mỗi ngày đều nói với ông mấy câu, giúp ông trả lời tin nhắn WeChat, cứ giống như trước đây, dường như đều không có thay đổi gì cả.
Mãi cho đến khi trên người ông nội nổi thi ban.
Cậu mua quan tài cho ông nội.
Tối hôm đó, cậu ngồi một mình trong sân rất lâu, lại đào Hỉ Thần của nhà họ ra, viết gia phả vào quyển sổ cũ kỹ này, cho bọn họ một thân phận, dùng máu của cậu in dấu tay của bọn họ vào trong quyển sổ.
Không có ông, cậu lại gầy dựng lại một gia đình không bao giờ chia xa, một gia đình thật lớn.
Những bàn tay máu đó lay động trong mắt cậu, cậu nhớ tới dáng vẻ của Hỉ Thần luôn đồng hành với mình, bọn họ người còn đẹp hơn ngôi sao trong phim truyền hình, có người rất anh tuấn, có người đầu đã bạc, vẫn luôn dựa vào trên người cậu.
“Hạ Bạch! Cậu tỉnh chưa! Sở Tuyết Lâm rốt cuộc là sao?!” Tiếng của Lận Tường chấn lỗ tai của cậu y như tiếng sấm.
Sao lại thế này?
Sở Tuyết Lâm?
Hạ Bạch ngẩng đầu, thấy được xác nữ cả người mọc đầy con mắt, cô ta hé miệng, sắp bùng nổ rồi.
Hạ Bạch nhìn chằm chằm cô ta, trong đầu hỗn độn chậm rãi xuất hiện rất nhiều hình ảnh.
Cô cúi đầu đọc sách trong thư viện, hình như là nhẹ giọng đọc, miệng khẽ nhếch lên.
Tay cô cầm hoa đậu Hà Lan, cúi đầu nhẹ ngửi, miệng và mũi chìm vào trong cánh hoa.
Cô mặc áo blouse trắng chụp ảnh, che miệng như khóc như cười.
Từng thầy đại thể bị khâu miệng.
“Ném tôi, ném tôi lên người chị ấy! Hoặc là trước giường cũng được.” Hạ Bạch dùng sức lắc đầu, nắm chặt cánh tay Lận Tường.
Có mấy thi thể đang nhào về phía họ.
Mạnh Thiên Hữu nằm trên mặt đất mặc dù có bùa trấn thi, nhưng cũng sắp bị thi thể bao phủ.
Ba bàn tay khô héo c*m v** trên lưng của Lận Tường.
Cậu ta không hỏi tại sao, là tin tưởng Hạ Bạch vô điều kiện, cũng là đau đến mức không nói nên lời.
Không để ý đến bàn tay chết chóc đang xé rách sau lưng, cậu ta nâng cánh tay đã bị xương thịt tách rời, bế Hạ Bạch nặng hơn trăm cân lên, cơ bắp căng chặt ép ra một dòng máu, trên trán nổi gân xnah, mồ hôi đầm đìa, quyết tâm dùng hết sức lực của sinh mạng để ném Hạ Bạch qua.
Hạ Bạch ôm chặt lấy thi thể Sở Tuyết Lâm, ngón tay móc một con mắt trên lưng cô.
Cảnh tượng của hai cha con Tống Minh Lượng vào đêm đó hiện lên ở trong đầu cậu, cậu lựa chọn chui đầu vào trong miệng của thi thể nữ giống như Tống Minh Lượng.