- Trang chủ
- Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
- Chương 159
Chương 159
Truyện: Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Tác giả: Chỉ Y
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Hạ Bạch ở trong mắt Tống Lộ vẫn luôn là một học sinh ngoan, thế giới đã sụp đổ như vậy, cậu còn nghiêm túc học mỗi một tiết.
Trong người chơi có rất nhiều sinh viên, Cục quản lý trò chơi cũng có, đại đa số bọn họ sau khi biết trò chơi, đều không đi học tử tế, mà là dựa vào trò chơi dựa vào tích phân tìm được phương pháp phất nhanh, bắt đầu kiếm tiền hoặc hưởng thụ cuộc sống, thậm chí còn có người trực tiếp thôi học.
Ở thời đại hòa bình, sinh viên đại học đã sớm không đáng giá tiền, huống chi là ở thời đại trò chơi, sinh viên đại học ở trong trò chơi sẽ nhận được sự quan tâm đặc biệt sao?
Hạ Bạch là một trong những loại người này, hình như cậu không biết cậu có thể có nhiều tiền, không biết cậu có thể hưởng thụ cuộc sống như thế nào, mỗi ngày cần cù chăm chỉ đến trường, tan học đi chợ mua thức ăn, tự mình về nhà nấu cơm, ngay cả học vẽ tranh cũng là khóa học online ba bốn trăm tệ.
Tống Lộ có đôi khi rất hoảng hốt, nhưng cô cảm thấy Hạ Bạch có phẩm chất rất khó được, không muốn để Hạ Bạch trốn học.
Tống Lộ: [Đừng trốn học, cậu xin nghỉ học, lỡ như trốn học bị bắt được, sẽ bị mất học bổng đấy. ]
Vừa nghe đến học bổng, Hạ Bạch lập tức thỏa hiệp, [Tôi cũng không muốn trốn học.]
Lúc này Tống Thạch còn chưa lên tiếng, Tống Lộ trực tiếp tag em trai: [Thế nào? Không có map sao? ]
Tống Thạch: [Tụi em đang thảo luận, nhất định có thể đi thành phố Giang Di, yên tâm đặt vé máy bay đi. ]
Hạ Bạch nhìn thấy có thể đi thành phố Giang Di thì liền yên tâm. Tống Thạch nói nhất định có thể đi, còn nói muốn thảo luận, đại khái là thành phố Giang Di còn có tuyển chọn dự bị.
Hạ Bạch: [Tôi có thể chơi thêm mấy trò chơi ở thành phố Giang Di. ]
"..."
Tống Thạch: [Là thế này, còn có thành viên khác của đội Công Kiên hỏi có trò chơi thành phố Giang Di hay không, vừa hay thành phố Giang Di có một trò chơi khó xử lý, chúng tôi đang nghĩ, có nên nhân cơ hội này, tìm thêm mấy thành viên của đội Công Kiên để phá trò chơi này hay không.]
Hạ Bạch: [Được đó, các anh thảo luận ở đâu?]
Tống Thạch: [Nhưng mà không đáng.]
Loại trò chơi nào đáng để phá nhất? Trong tiêu chuẩn của Cục quản lý trò chơi, đơn giản mà nói chính là chi phí phong tỏa đặc biệt lớn, chi phí bao gồm cả chi phí cơ hội.
Nếu một trò chơi xuất hiện ở khu hành chính trung tâm thành phố, hoặc là trên tuyến đường giao thông quan trọng, trò chơi như vậy, khi vừa xác nhận trò chơi xuất hiện, mà nhóm người chơi đầu tiên bị cuốn vào không phá được thì sẽ lập tức sắp xếp thành viên đội Công Kiên đến phá trò chơi.
Loại chung cư Đế Hào này, quả thật phong tỏa đối với Cục quản lý trò chơi mà nói là không phiền phức, bởi vì bình thường cũng không có ai đi qua. Nhưng nó ở trung tâm thành phố Đại Thái, sau khi phá được có thể tạo ra giá trị lớn hơn nữa, cũng đáng để sắp xếp người phá trò chơi.
Lúc này Hạ Bạch mới biết, thành phố Giang Di có một map trò chơi, nhóm người chơi đầu tiên bị cuốn vào không có qua được, có người chơi bên ngoài Cục quản lý trò chơi tổ chức tự phát đi vào, cũng không qua được, lần thứ ba người chơi của đội Công Kiên Cục quản lý trò chơi dẫn người đi vào, vẫn chết hết ở bên trong.
Mà map này chỉ là một trang viên tư nhân, trang viên Hồng Sắc đã lâu không có người ở thuộc phía đông thành phố Giang Di.
Cho nên bị Phòng hành động của Cục quản lý trò chơi xếp ở vị trí rất thấp, ưu tiên cực thấp.
Nếu như không phải lần này Hạ Bạch và đám người Hoa Hạo Minh đề cập muốn đi thành phố Giang Di, trò chơi này có thể sẽ luôn bị đè ép, mãi đến tình thế trò chơi ổn định lại rồi mới đi giải quyết.
Tống Thạch: [Người chơi bình thường sẽ không chủ động vào trò chơi, nhóm người chơi thứ hai dám vào, bên trong là có người chơi tổ chức rất tự tin, rất mạnh. Tuy xếp hạng điểm của người chơi đó không cao, anh ta lại mới trở thành người chơi không lâu, nhưng trên thực tế, anh ta đã liên tục vượt qua ba trò chơi, có một kỹ năng linh hồn rất mạnh, bạn của anh ta cũng vậy, dù vậy, toàn bộ bọn họ cũng chết trong trò chơi.]
Tống Thạch: [Căn cứ tình huống của bọn họ lúc đó, thành viên của đội Công Kiên dẫn đội tuyển thêm hai người, tổng cộng có bốn người, toàn bộ vẫn chết ở trong trò chơi. ]
Hạ Bạch biết vì sao Tống Thạch nói trò chơi này không đáng.
Đã chết ít nhất sáu người chơi cấp cao, trong đó còn có bốn thành viên đội Công Kiên, một trang viên tư nhân như vậy quả thật không đáng, tất nhiên cũng không đáng để thành viên đội Công Kiên mạo hiểm nữa.
Hạ Bạch: [Vậy vì sao các anh còn thảo luận, là bởi vì chi phí chìm quá cao sao?]
Đã chết nhiều người như vậy, trong đó có bốn đồng nghiệp của mình, trò chơi kia vẫn còn ở đó, chướng mắt.
Tống Thạch: [Có nguyên nhân là có chút không cam lòng, lúc trò chơi kia vừa mới xuất hiện, kiểm tra năng lượng chỉ có ba sao, tất cả trò chơi cậu phá được đều khó khăn hơn trò này, sau khi ba nhóm người chết ở bên trong, độ khó đã lên tới năm sao, thật ra năm sao cũng không tính là cao, không đến mức như vậy.]
[Lúc ấy đội Công Kiên đã thảo luận qua, trò chơi này ngay từ đầu cũng không khó, hẳn là có một điểm, bọn họ đều tính sai hoặc bỏ sót, mới có thể tạo thành kết cục như vậy. Điểm này rốt cuộc là cái gì, rất nhiều thành viên đội Công Kiên bị cào tim cào phổi.]
[Còn nữa, lúc ấy một thành viên đội Công Kiên chết ở map này, là nhóm Vong Xuyên, lúc ấy là đồng đội của Hoa Hạo Minh, đó là lần duy nhất Hoa Hạo Minh không cùng anh ấy vào trò chơi, anh ấy liền chết ở trong trò chơi. Trò chơi này là Hoa Hạo Minh đưa ra, anh ấy nói rất nhiều nguyên do, không bằng nhân cơ hội này đến trò chơi này xem xem.]
Hạ Bạch biết vì sao ngay từ đầu Tống Thạch không nói với cậu về trò chơi này, trò chơi này quả thật đáng để bọn họ thảo luận rất lâu, mặc kệ là đến hay là không đến, đều có lý do và không ổn.
Hạ Bạch: [Có phải sẽ xác định trước thứ năm không?]
Tống Thạch: [Không cần, trò chơi này không thích hợp làm nhiệm vụ treo thưởng, không cần tuyên bố trước thứ năm.]
Hạ Bạch: [Được, vậy tôi đến thành phố Giang Di trước, các anh thảo luận ra kết quả rồi nói với tôi.]
Buổi tối thứ năm, Lận Tường gọi điện thoại tới hỏi Hạ Bạch: "Nhiệm vụ tuần này của cậu còn chưa có à?"
Hạ Bạch: "Tôi có thể sẽ vào một trò chơi tương đối phức tạp, trò chơi này không thích hợp làm nhiệm vụ treo thưởng, tôi không xác định có hợp với cậu hay không."
Hạ Bạch kể lại tình huống của trò chơi này cho Lận Tường nghe, người của đội Công Kiên và Viện nghiên cứu phân tích, trò chơi này có thể là một trò chơi thiên về hướng suy luận, bọn họ trước tiên phủ định Nhị Oa và Dương Mi.
Hiện tại bọn họ xác định người đi vào trò chơi là cậu, Lăng Trường Dạ và Hoa Hạo Minh, đang suy nghĩ có nên thêm Tỉnh Diên vào hay không.
Đối với Lận Tường, bọn họ đều biết đặc điểm của cậu ta, lúc suy luận logic thường xuyên có lỗ hổng, nhưng có sức tưởng tượng phong phú, phó bản vốn không khó này, ba nhóm người chơi chết đi trước đó, có thể chính là bởi vì một điểm thất bại không dễ dàng phát hiện, có Lận Tường ở đây, có lẽ có thể dẫn dắt bọn họ.
Nhưng, trò chơi này so với trước đó đều nguy hiểm hơn, Hạ Bạch xuất phát từ lòng riêng, cũng không muốn cho Lận Tường tham gia.
Lận Tường nói: "Có đi vào trò chơi này hay không tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng, tôi với cậu cùng đi thành phố Giang Di. Cha mẹ tôi nói chuyện giỗ này tối kỵ, không thể long trọng tới cửa, để cho người vai dưới của tôi đi theo xem."
Hạ Bạch: "Được, vừa vặn chúng ta đi cùng đi."
Sau khi nói xong, Hạ Bạch liềnyên tâm học hai tiết cuối cùng của tuần này.
Hai tiết học sáng thứ sáu, từ chín giờ đến mười một giờ sáng.
Thời gian nghỉ ngơi giữa hai tiết, Hạ Bạch một mình đi toilet.
Cậu vừa đi vào liền dừng bước.
Luồng gió kia còn chưa tới, Hạ Bạch đã ngồi xổm xuống bảo vệ đầu, nhanh chóng lùi ra cửa.
Cậu quay đầu nhìn cửa nhà vệ sinh, không biết từ khi nào xuất hiện một bảng thông báo màu vàng "Đang dọn dẹp, tạm dừng sử dụng".
Hạ Bạch nín thở tập trung, chú ý tới phương hướng tóc ở trong túi, cánh tay mềm nhũn.
Khi một cơn gió khác kéo tới, cánh tay giun đột nhiên cuốn lấy một thứ trông giống như không khí.
Làm chủ nhân của cánh tay giun, Hạ Bạch biết, đây không phải một đoàn không khí, mà là một người thật sự, nhìn giống như là không khí, đại khái là bởi vì đối phương dùng đạo cụ ẩn thân gì đó.
Vừa vào trường học, Nhị Oa đã thò đầu ra khỏi túi không gian, bất an nhìn xung quanh.
Nhị Oa vẫn luôn rất ngoan, bình thường không tới phòng học chờ cậu ngồi xuống, sẽ không tùy tiện thò đầu ra.
Khi đó Hạ Bạch liền hoài nghi có thứ gì đó đi theo cậu, nhưng cậu không phát hiện người kỳ quái.
Hạ Bạch không muốn ảnh hưởng đến trật tự của trường học, đến nhà vệ sinh khá xa này chính là muốn thăm dò xem có người nào đi theo mình hay không, tạo cơ hội cho đối phương.
Cánh tay con giun của Hạ Bạch càng thu lại càng chặt, đến khi có thể nghe được tiếng xương cốt đứt gãy, đối phương rốt cuộc mở miệng.
"Thả tôi xuống, cứu mạng, thả..."
Đáng tiếc bị siết quá chặt, âm thanh rất nhỏ, may mà vị này sớm đặt bảng thông báo ở cửa, không có người tới gần, cũng sẽ không có người nghe được.
Tóc của em gái Tuyết Mộc từ trong điện thoại dài ra, theo cánh tay giun bò về phía không khí phát ra tiếng, có phập phồng nho nhỏ ở giữa, bóng dáng nho nhỏ của cô như ẩn như hiện.
"Chờ, chờ chút... Tôi sai rồi, tôi khai báo!"
Một cánh tay giun thật dài đã đủ quỷ dị, còn có mái tóc dài đen nhánh của nữ quỷ này, bất kỳ người nào ở trong thế giới hiện thực nhìn thấy đều biết mình sắp xong đời.
Cánh tay giun thả lỏng một chút, Hạ Bạch hỏi: "Anh là người của hội nào?"
Đối phương im lặng vài giây, nói: "Tôi là người của hội Diên Vĩ."
Để tỏ lòng chân thành, anh ta cởi áo tàng hình của mình, lộ ra khuôn mặt của mình, là một thanh niên thon gầy hơn hai mươi tuổi.
Hạ Bạch không nói chuyện, buông anh ta xuống.
Anh ta nhân cơ hội muốn chạy, chạy đến cửa bỗng nhiên khó chịu đến cào tim cào phổi, Hạ Bạch đứng tại chỗ đếm thầm, khi đếm thầm đến mười ba, thanh niên kia bỗng nhiên quỳ đến trước mặt cậu, giơ một roi đưa cho cậu, "Chủ nhân, cậu đánh tôi đi, xin cậu hãy đánh tôi thật mạnh vào!"
Hạ Bạch: "..."
Cậu liếc qua em gái Tuyết Mộc bị tóc của mình bao phủ.
Em gái Tuyết Mộc cau đôi lông mày nhỏ vừa mọc ra không bao lâu, "Em cũng không ngờ sở thích của anh ta lại là sở thích thích bị ngược đãi, hiện tại sở thích bị dị hoá rồi, sẽ có chút phóng đại."
Hạ Bạch: "..."
Nhị Oa thò đầu ra, lại bị Hạ Bạch ấn trở về.
Chân của Hạ Bạch đã bị anh ta ôm lấy, "Chủ nhân, quất mạnh vào tôi đi, xin cậu đấy, cậu muốn đối với tôi như thế nào cũng được, hung hăng vào, không nên tra tấn tôi như vậy."
Hạ Bạch là một học sinh tốt, không thể đánh người. Để mặc cho thanh niên gầy gò cào tim cào phổi đau khổ cầu xin.
Một phen tra tấn đau đớn, cuối cùng thanh niên kia vẫn là vừa dùng roi siết mình, vừa nói với Hạ Bạch: "Tôi đúng là người chơi của hội Diên Vĩ, nhưng tôi là người làm việc cho hội Thánh Du... Chủ nhân... Lần này đến là muốn... đau quá... lấy máu của cậu."
Là Dương Nghi.
Trước đó anh ta ở Cục quản lý trò chơi, dưới sự không cho phép của Cục trưởng, anh ta không thể ngấm ngầm sử dụng kế, bất chấp sống chết mà lấy máu của cậu.
Hiện tại anh ta đã đến hội Thánh Du, đây là một hội gần như không có ràng buộc, anh ta có thể không kiêng nể gì mà sai người ta tới lấy máu của cậu.
Hạ Bạch hoài nghi, một trong những nguyên nhân tên điên nghiên cứu khoa học Dương Nghi này đi hội Thánh Du, chính là có thể lấy máu của cậu.
Anh ta chấp nhất với máu của cậu như vậy, Hạ Bạch đoán sau này chuyện này sẽ còn xảy ra, Dương Nghi không chiếm được máu của cậu thì sẽ không bỏ qua, có thể sẽ không từ thủ đoạn.
Hạ Bạch không cảm thấy phiền, bình tĩnh hỏi: "Anh Dương, hiện tại anh ta đang làm gì ở hội Thánh Du?"
"Tiến sĩ Dương đang nghiên cứu trò chơi."
Hạ Bạch tiếp tục hỏi: "Vưu Nguyệt thì sao? Anh ấy đến hội Thánh Du làm gì?"
"Vưu... Phó hội trưởng, là Phó hội trưởng."
Hạ Bạch sửng sốt, Vưu Nguyệt lại trở thành Phó hội trưởng hội Thánh Du. Nghĩ kỹ lại thì cũng không thấy lạ.
Hội Thánh Du đối đầu với cậu, mỗi lần đều là tử thương vô số, ngay cả lão Tiền cũng nói cậu đánh không lại Vưu Nguyệt, tiếp tục như vậy, tổn thất của hội Thánh Du khó có thể đánh giá.
Đối với đoàn Bán Nguyệt mà nói, tuy bọn họ có Vưu Nguyệt, nhưng một hội lớn như hội Thánh Du, khi Vưu Nguyệt không có ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể dọn sạch bọn họ.
Bọn họ vốn ở trên lập trường lớn chính là nhất trí, không bằng hợp tác, hai bên cùng có lợi.
Trước kia hội Thánh Du muốn chiếm đoạt đoàn Bán Nguyệt, lần này từ chức vị Phó hội trưởng cầm quyền, chỉ có thể nói là xác nhập.
Hạ Bạch không thu áo tàng hình của người này, thả anh ta ra, để anh ta đi. Anh ta không muốn đi, nhất định muốn Hạ Bạch đánh anh ta, Hạ Bạch đành giao nhiệm vụ này cho Tề Ngạn, sau đó lại mặc áo tàng hình chuồn ra ngoài.
Mặc áo tàng hình đi ra, là quyết định chính xác nhất Hạ Bạch làm ngày hôm nay, cậu vừa ra thì liền thấy ánh mắt khác thường của hai bạn học nhìn về phía nhà vệ sinh, trong tay còn giơ điện thoại di động.
Hạ Bạch: "..."
Giữa trưa thứ sáu không có máy bay đến thành phố Phi Giang Di, Tống Lộ điều động máy bay riêng của Cục quản lý trò chơi cho bọn họ.