- Trang chủ
- Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
- Chương 180
Chương 180
Truyện: Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Tác giả: Chỉ Y
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Cậu ấy đáng lẽ phải hạnh phúc, cậu ấy có một gia đình hạnh phúc, mọi người trong nhà đều yêu thương cậu ấy, khi cậu ấy hồn lìa khỏi xác, sắp chết, những người thân vừa mới qua đời của cậu ấy đã ngưng tụ thành linh hồn của cậu ấy, mãi mãi ở bên cậu ấy, để cậu ấy tiếp tục sống.
Hạ Bạch nhìn người trong gương, có lẽ lúc này họ đang dùng chung một khuôn mặt, cậu có nhiều cảm xúc hơn so với khi đối mặt với bất kỳ nhân vật chính nào trong trò chơi, trong lòng có rất nhiều cảm xúc khó tả.
Hạ Bạch há miệng, muốn nói gì đó với cậu ấy, nhưng ngay cả lời chúc phúc cậu cũng không nói nên lời.
Cậu lại cảm thấy giống như lần đầu tiên khám phá lâu đài cổ này, không nhận được bất kỳ hồi đáp nào từ sinh vật sống, loại cô đơn từ tận đáy lòng này.
Giá như Tiểu Bạch cũng giống như cậu, cũng thích thi thể, có thể coi Hỉ Thần là người nhà thì tốt rồi, như vậy, ít nhất cậu ấy sẽ không phải đau lòng như vậy.
"Em trai, em còn hận người đó không?" Cậu hỏi.
"Hận. Nhưng mà, cậu ta là một kẻ điên đáng thương, cậu ta cũng đã chết, muốn chết cùng chúng ta."
Cậu ấy nhớ rõ, lần đầu tiên tên điên kia tới đây, bị cha mẹ từ chối. Cậu ta khát vọng nhìn bọn họ, giống như cầu xin hỏi: "Mọi người có thể cho tôi ôm một cái không?"
Khi giết người, trong miệng cậu ta vẫn điên cuồng lẩm bẩm.
"Mọi người biết tôi đã ở bên ngoài nhìn bao lâu rồi không?"
"Có biết tôi cũng muốn trở thành một thành viên của gia đình không? Muốn sống chung với mọi người không?"
"Mọi người có biết tôi đã lấy ra bao nhiêu can đảm mới đến gần mọi người được không?"
"Nếu đã như vậy, chúng ta đều chết đi, chết đi, chết đi, tôi sẽ khâu thi thể của chúng ta lại cùng nhau, như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ, cùng nhau ở chỗ này."
Hạ Bạch không biết nên nói cái gì, người trong gương chủ động mở miệng.
Cậu ấy nói: "Chúc anh hạnh phúc."
Hạ Bạch lại nhìn vào trong gương, trong gương đã không còn gì, bao gồm cả chính cậu.
Hạ Bạch từ trong phòng ngủ đi ra, theo điểm sáng lập tức muốn đi đến đường ánh sáng, nhìn thấy em gái Tuyết Mộc lại kéo xuống một trang nhật ký.
Trong trang nhật ký kia chỉ có một câu.
【Là đang nằm mơ sao? Tôi đã tỉnh lại.】
Hạ Bạch còn chưa kịp phản ứng, đã nghe được âm thanh của hệ thống trò chơi.
【Chúc mừng ngài, Người Nhặt Xác - Hạ Bạch đã thành công mở khóa map trang viên Hồng Sắc. 】
【Trò chơi đang tính toán, xin chờ một chút.】
【Người Nhặt Xác Hạ Bạch đã nhận được phần thưởng và thành tựu như sau:】
【Đạo cụ trò chơi [Chiêu hồn]: Nghe nói khi con người chết đi, sẽ hồn phi phách tán, [Chiêu hồn] có thể giúp ngài gọi đến một phần hồn phách của người chết. Đạo cụ này chỉ có thể sử dụng trong trò chơi, mỗi map trò chơi chỉ có thể sử dụng ba lần. 】
【Tích phân trò chơi: 5012130】
【 Chúc mừng ngài, Người Nhặt Xác - Hạ Bạch. 】
Mang theo tiếc nuối khó hiểu đi ra khỏi trò chơi, cậu ở trong trang viên Hồng Sắc hiện thực.
Gia tộc họ Giang từng là gia tộc số một số hai thành phố Giang Di, vốn định tự xây dựng trang viên, tuy rằng còn chưa hoàn toàn trang hoàng xong, nhưng khắp nơi đã có thể thấy được xa hoa, tốt hơn rất nhiều so với lâu đài cổ âm u, có chút cũ nát kia.
Thế nhưng, không có dấu vết sinh hoạt, sẽ không nhìn thấy sự ôn hòa.
Nhìn thấy trang viên này, cảm giác trống trải của Hạ Bạch càng nặng nề hơn.
Cậu còn chưa từ trong trạng thái trò chơi đi ra, thig liền nghe được thanh âm của Tỉnh Diên.
"Tạ ơn Thất Đại Cô Bát Đại Di! Mọi người rốt cục cũng đi ra rồi! Tôi lo lắng muốn chết, sợ tôi không đi vào sẽ ảnh hưởng đến mọi người."
"Hầy!" Lận Tường khoát khoát tay, "Tôi nói với anh này, Tỉnh Diên, anh đi vào cũng chẳng có tác dụng gì đâu!"
"..."
Một chút tiếc nuối và phiền muộn không nói rõ kia của Hạ Bạch, bị cuộc đối thoại của hai người cuốn đi.
Cậu đánh giá một vòng, chín người vào trò chơi, đi ra năm người, có bốn người chết ở trong trò chơi. Đây coi như là người có tỷ lệ tử vong cao nhất sau khi Hạ Bạch lãnh nhiệm vụ đội Công Kiên.
Trò chơi này xác thực không dễ qua.
Lận Tường cũng đang nói: "Người anh em, anh không biết trò chơi này tà môn đến mức nào đâu, may mà anh không có đi vào đấy!"
Tỉnh Duyên đối với chuyện cậu ta nói anh ta vô dụng còn canh cánh trong lòng, "Tôi đi vào cũng giúp được chứ, nói không chừng còn có thể vượt qua trò chơi nhanh hơn, giảm bớt tử vong."
Không phải anh ta nói mạnh miệng, anh ta từng vào trong trò chơi, mỗi một trận anh ta đều có cống hiến, nhất là sau khi anh ta gia nhập đội Công Kiên, ai bảo kỹ năng của anh ta thực dụng như vậy chứ.
Lận Tường: "Trò chơi này anh thật sự không được, kỹ năng của anh không có đất dụng võ."
Lận Tường đang định nói với anh ta trò chơi đáng sợ thế nào, thì bị Lăng Trường Dạ cắt ngang: "Trở về rồi nói tiếp, chúng ta phải nói một chút về trò chơi này."
Lận Tường gật đầu, "Đúng thế."
Đây có lẽ là một trò chơi mà cậu ta phá được khó hiểu nhất. Trò chơi này không giống với bất kỳ một trò chơi nào mà cậu ta từng chơi trước đây, là hợp tác, nhưng không phải ở cùng một chỗ, càng giống như là thi tiếp sức, mỗi người chỉ nhìn nhìn thấy một đoạn cảnh mà thôi.
Hiện tại muốn để cho cậu ta nói với Tỉnh Diên, cậu ta cũng không nói rõ được.
Lăng Trường Dạ nhìn Tống Thu: "Tống Thu, anh có vội rời đi không? Nếu không vội, cùng chúng tôi thảo luận một chút?"
Dưới cái nhìn chăm chú của mấy người, Tống Thu qua vài giây mới gật đầu.
Mấy người cùng nhau đi ra khỏi trang viên Hồng Sắc, không ngờ xe của Giang Ngữ vẫn còn ở bên ngoài.
Nhìn thấy bọn họ đi ra, Giang Ngữ lập tức xuống xe, vừa định há miệng, không biết tại sao lại im lặng ngậm miệng lại.
Lăng Trường Dạ nói với cô: "Chúng tôi còn có chuyện khác, lát nữa nói chuyện tiếp."
Giang Ngữ gật đầu, "Mọi người bận trước đi, không cần phải để ý đến tôi."
Xe của bọn họ rời đi lúc ngồi đến, Giang Ngữ còn đứng tại chỗ.
Trên xe của cô bước xuống một người đàn ông, hỏi cô: "Sao vậy?"
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe càng ngày càng xa, mãi đến khi xe không nhìn thấy nữa, mới nói: "Anh Sơn, lần đầu tiên tôi cảm thấy, cái chết dễ dàng và tàn khốc như vậy."
Không đến một giờ, hình như rất dễ dàng, trong bọn họ đã thiếu đi vài người.
Người được cô gọi là anh Sơn nói: "Nếu đã như vậy, cô càng nên đi theo bọn họ. Cô không biết đấy thôi, Lăng Trường Dạ đã không còn là Lăng Trường Dạ mà cô quen biết khi còn bé, cô lại tạo quan hệ với cậu ta, về sau mặc kệ là ở thế giới trò chơi, hay là thế giới hiện thực thì chúng ta cũng đều không cần phải lo lắng."
Giang Ngữ lắc đầu: "Nếu như anh ấy không có bạn trai, tôi còn có thể nghe lời mọi người thử xem. Nhưng anh ấy đã có bạn trai, tôi không thể quá đê tiện. Hơn nữa, tôi bây giờ mới biết, địa vị cùng năng lực của anh ấy bây giờ, đều là dùng mạng đổi lấy, tôi dựa vào cái gì chứ?"
Anh Sơn còn muốn nói thêm gì nữa, bị Giang Ngữ cắt ngang, "Nếu như anh muốn đi theo, tự anh đi đi, vừa vặn anh ấy là gay đấy."
"..."
Trong xe, Hạ Bạch cũng quay đầu lại nhìn Giang Ngữ một cái, bị Lăng Trường Dạ thấy được.
Hạ Bạch lập tức ngồi thẳng người, "Chỉ là lần đầu tiên em gặp ngôi sao lớn, có chút kinh ngạc, thiết lập trong giới giải trí của cô Giang vậy mà lại không phải cố ý lập."
Lăng Trường Dạ: "Cô ấy quả thật luôn nhanh mồm nhanh miệng, sống rất phong khoáng."
Hạ Bạch gật đầu, "Anh sống cũng rất phóng khoáng."
Lăng Trường Dạ: "Bây giờ không cách nào phóng khoáng nữa."
Tai Hạ Bạch khẽ động, vừa muốn nói tiếp cái gì, nhìn thấy Hoa Hạo Minh và Lận Tường đều đang nhìn về phía bên này, lập tức ngậm miệng lại, mắt nhìn phía trước.
"..."
Xe im lặng, rất nhanh đã về tới khách sạn suối nước nóng.
Tính cả Tỉnh Duyên, bọn họ cùng nhau tiến vào phòng họp.
Vừa ngồi xuống, trà cũng không có uống, Lận Tường lập tức hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì chúng ta rốt cuộc là cái gì, đến bây giờ tôi còn không biết nữa?"
Hạ Bạch nói: "Chúng ta là ba hồn bảy phách của một người."
Lận Tường sửng sốt một chút, "Nhưng mà chúng ta không phải chỉ có chín người sao?"
Hoa Hạo Minh uống một ngụm trà, không có biểu cảm gì nói: "Có thể có liên quan đến hai nhân cách trong tôi, xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới là trò chơi như vậy."
Lận Tường kinh ngạc nhìn về phía Hoa Hạo Minh: "Anh Hoa, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy người có hai nhân cách đấy, ngầu vãi!"
Hoa Hạo Minh bĩu môi, vẫn không nhịn được mắng một tiếng: "Ngầu cái đầu cậu!"
Lận Tường: "..."
Cậu ta lập tức nói sang chuyện khác: "Ôi trời, Tỉnh Duyên, có phải anh nghe không hiểu, tôi nói cho anh nghe một chút."
Thời gian mấy người uống trà, Lận Tường liền nói sơ qua cơ sở trò chơi cho Tỉnh Duyên, lấy thị giác của cậu ta.
Tỉnh Duyên rốt cuộc cũng hiểu, vì sao Lận Tường nói anh ta vào trò chơi này cũng vô dụng, toàn bộ lâu đài cổ ngay cả một người cũng không nhìn thấy, anh ta nghe tiếng lòng của ai đây?
Anh ta cảm khái: "May mà là tôi không thể đi vào trò chơi, tôi đi vào có thể còn sống hay không thì không nói, có thể còn sẽ kéo chân sau của mọi người."
Anh ta quá ỷ lại vào kỹ năng của mình, sợ là ở trong trò chơi cũng sẽ bối rối vô thần, ngay cả đa nhân cách cũng không nghĩ ra.
Lận Tường hỏi: "Ai đã phát hiện ra chúng ta có ba hồn bảy phách thế, là Hạ Bạch sao? Tôi nói cho mọi người biết, tôi nhìn thấy nhật ký mà Hạ Bạch viết bị xé, còn bị xé vụn luôn, tức chết tôi mà! Mọi người không biết mắt tôi muốn mù luôn mới ghép ra được chữ đầu tiên và chữ cuối cùng của quyển sách, Nội Nội cái gì đó."
Lăng Trường Dạ nói tiếp: "Tôi thấy được nhật ký của cậu, tìm được quyển sách này trên giá sách, trong sách thấy được ghi chép tỉ mỉ về ba hồn bảy phách, viết chúng vào trong nhật ký."
Hoa Hạo Minh: "Tôi nhìn thấy anh viết ba hồn bảy phách và bí mật trên gác mái."
Lận Tường nhìn một vòng, Tống Thu không nói chuyện: "Vậy là ai phá được trò chơi này?"
Lăng Trường Dạ nói: "Chắc là Hạ Bạch."
Hạ Bạch: "Tôi thấy được đường ánh sáng rời khỏi trò chơi, xem như tôi đã tìm ra chân tướng trò chơi."
Lận Tường: "Nói mau nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
Hạ Bạch kể lại câu chuyện của gia đình ở lâu đài cổ cho bọn họ nghe, mấy người nghe xong đều có chút thổn thức.
"Tôi nghe qua một cách nói, trong thân thể con người có rất nhiều thần, tương đối nổi tiếng chính là thần ngũ tạng, bọn họ cùng nhau bảo vệ cơ thể." Lăng Trường Dạ nói: "Người nhà của cậu ấy đều là người tốt, sau khi bọn họ chết đều biến thành thần bảo vệ cậu ấy. Cậu ấy là một người được rất nhiều thần bảo vệ, yêu thương."
Không chỉ là Hạ Bạch, Hoa Hạo Minh cũng nhìn về phía Lăng Trường Dạ, rất ít khi thấy anh nói mấy lời dịu dàng như vậy sau khi trò chơi kết thúc.
Hoa Hạo Minh lại uống một ngụm nước ấm: "Cậu ta quả thật rất may mắn, người nhà của cậu ta đều là người rất thiện lương, trong cơ thể cậu ta đều là thần, không có ác ma."
Lăng Trường Dạ v**t v* ly trà sứ xanh trong tay, không nói gì.
Lận Tường không nghe ra cái gì, lại cảm khái: "Mấy phần quy tắc kia thật sự là muốn mạng, rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả nhỉ? Tôi cũng không biết mình đã làm trái bao nhiêu điều."
Hoa Hạo Minh hỏi: "Chúng ta phải cùng nhau tổng kết ra quy tắc chính xác sao?"
Lận Tường vừa muốn nói, cậu ta cũng rất tò mò, thì nghe Lăng Trường Dạ nói: "Không có ý nghĩa, giả cũng chắc là người sửa, cho dù xuất hiện trò chơi tương tự, cũng sẽ không cùng một phần quy tắc."
Lận Tường nghĩ lại cũng đúng, "Không biết ai là người đầu tiên tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy quy tắc."
Lăng Trường Dạ: "Người kia hẳn là người đầu tiên trong chúng ta nhìn thấy quy tắc, nhìn thấy tất cả đều là quy tắc chính xác, sống dựa theo quy tắc chính xác, hẳn là sẽ không chết."
Lận Tường: "Chẳng lẽ là tôi? Tôi đã nói sao tôi lại sống được, tôi may mắn quá đi."
Lăng Trường Dạ không trả lời vấn đề này, anh đặt chén trà xuống, hỏi một vấn đề anh muốn biết nhất: "Mọi người soi gương chưa?"