- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: [HOÀN THÀNH]
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Nhìn theo bóng lưng ba rảo bước rời đi, Tô Nhung còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay lớn vẫy vẫy trước mặt khiến cậu giật mình tỉnh táo lại.
"Sao ngẩn ra thế?"
Thấy dáng vẻ ngơ ngác của em họ, Tô Yến Lâm không nhịn được bật cười, ánh mắt lướt qua khay bánh ngọt vừa được phục vụ mang lên, cười khẽ:
"Hình như là bánh của nhà R đấy."
"Quả nhiên là nhà họ Hứa có thế lực thật, có thể mời được thương hiệu bánh R làm nhà cung cấp luôn."
Không nói gì, cũng chẳng để tâm tới ánh mắt đầy ẩn ý của Tô Yến Lâm, Hứa Cảnh Dịch chỉ nhẹ nhàng cúi đầu hỏi: "Tiểu Nhung muốn ăn không? Anh lấy cho em nhé."
Tô Nhung vốn đang bị mấy chiếc bánh hấp dẫn nên gật đầu, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tô Yến Lâm đã nhanh miệng chen vào: "Tiểu Nhung, hay em đưa anh Thường đi lấy chút đồ ăn nhé?"
Dù bị Hứa Cảnh Dịch liếc qua bằng ánh mắt mang theo sát khí, Tô Yến Lâm vẫn điềm nhiên như không: "Vừa rồi bác cả còn dặn em phải tiếp anh ấy tử tế mà."
Đến lúc này Tô Nhung mới chợt nhớ đến lời dặn của ba, liền quay sang hỏi Thường Dịch Ninh: "Anh có muốn ăn gì không?"
"Có chứ, đúng lúc anh cũng thấy hơi đói rồi."
"Vậy đi thôi ạ."
Nói rồi, Tô Nhung ngập ngừng quay sang Hứa Cảnh Dịch:
"Anh Cảnh Dịch, anh có muốn—"
"Anh còn chuyện cần nói riêng với anh Hứa, em cứ đi trước đi."
Tô Yến Lâm cắt ngang lời cậu.
Tô Nhung liếc nhìn cả hai người rồi khẽ gật đầu.
Dẫn theo Thường Dịch Ninh đi về phía quầy thức ăn, thiếu niên hoàn toàn không biết hai người đàn ông phía sau đang sắp bàn chuyện... liên quan trực tiếp đến cậu.
*
"Nhìn mặt cậu, tâm trạng không tốt nhỉ?"
Tô Nhung vừa quay lưng đi, vẻ dịu dàng thường thấy trên mặt Hứa Cảnh Dịch liền tan biến, thay vào đó là một sự lạnh lẽo khó gần hiện rõ nơi mi tâm.
Anh liếc Tô Yến Lâm một cái, giọng nói trầm thấp lộ rõ sự mất kiên nhẫn:
"Anh cố tình đi tới đây, định nói gì?"
Đừng tưởng anh không biết – nãy giờ Tô Yến Lâm vẫn đứng bên kia dõi theo họ. Mãi đến khi Tô Cừ xuất hiện, anh ta mới tiến lại gần.
Hơn nữa, mấy lời Tô Yến Lâm nói rõ ràng là cố tình đẩy những người khác đi chỗ khác.
Không ngoài dự đoán, Hứa Cảnh Dịch nhanh chóng gỡ bỏ chiếc mặt nạ xã giao thường ngày. Tô Yến Lâm khoanh tay đứng đó, ánh mắt dõi theo Tô Nhung đang đi xa, giống hệt ánh mắt Hứa Cảnh Dịch – đầy chiếm hữu.
Vừa nhìn thiếu niên vui vẻ chọn bánh ngọt, anh ta vừa thản nhiên nói:
"Thấy bên cạnh Tiểu Nhung xuất hiện người đàn ông lạ, cậu cảm thấy thế nào?"
Nghe được ý trêu chọc trong lời nói ấy, Hứa Cảnh Dịch lập tức liếc anh ta một cái sắc lẻm, mặt càng lạnh như sương: "Anh rốt cuộc muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói là, ánh mắt của cậu lúc nãy như đang đánh dấu chủ quyền vậy. Từ xa tôi cũng cảm nhận được."
Dừng lại một chút, anh ta nhắc:
"Thu lại đi, quá rõ ràng rồi đấy."
"Cậu không muốn để bác Cừ phát hiện ra lúc này chứ?"
Nghe vậy, Hứa Cảnh Dịch dời mắt đi, ánh nhìn trầm xuống:
"Tôi không sợ chú Cừ biết."
"Tôi ước gì tất cả mọi người đều biết, để không ai dám lại gần Tiểu Nhung nữa."
Ánh mắt anh lại hướng về phía Tô Nhung, lúc nhìn thấy nụ cười của cậu khi nếm thử bánh ngọt, khóe môi anh cũng khẽ cong lên – trong ánh mắt là một tia điên cuồng khó giấu.
"Ồ? Vậy sao?"
Tô Yến Lâm nhướng mày, ánh mắt nhìn Hứa Cảnh Dịch trở nên sâu xa: "Cậu lộ liễu vậy, Tiểu Nhung biết không?"
"Em ấy có biết là mình đang bị một con sói điên rình rập không?"
Dường như không vừa lòng với cách ví von ấy, Hứa Cảnh Dịch hơi cau mày, nhưng không phản bác.
Một lát sau, anh như thì thầm với chính mình:
"Đúng vậy... Tôi công khai như thế, Tiểu Nhung liệu có biết không..."
*
Dù không cần quay lại, Tô Nhung cũng cảm nhận được ánh nhìn của Hứa Cảnh Dịch và Tô Yến Lâm đang dán lên lưng mình.
Ánh mắt của Tô Yến Lâm cậu còn có thể phớt lờ, nhưng Hứa Cảnh Dịch thì không – ánh nhìn ấy khiến Tô Nhung thấy rợn cả sống lưng, một cảm giác nguy hiểm như rắn trườn ngược lên từng đốt xương sống.
Từ lúc giới thiệu hai người với nhau, cảm giác ấy đã bắt đầu lan tỏa, khiến cậu lạnh gáy.
"Tiểu Nhung, em có muốn ăn thử cái này không?"
Thường Dịch Ninh gắp một miếng bánh nhỏ hỏi cậu.
Tô Nhung định đưa đ ĩa ra, nhưng linh cảm nguy hiểm lập tức ùa tới, cậu liền rụt tay lại, lắc đầu:
"Không cần đâu, anh ăn đi."
Quả nhiên, sau khi cậu từ chối, luồng khí lạnh phía sau cũng tan đi khá nhiều.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, Tô Nhung liền nghe thấy Thường Dịch Ninh hạ giọng hỏi:
"Tiểu Nhung, em có cảm thấy như có ai đó luôn nhìn mình chằm chằm không?"
"Anh nói anh của em đấy, à không, là Hứa Cảnh Dịch... anh ta nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống vậy."
Tô Nhung thoáng sững sờ.
Thường Dịch Ninh ăn một miếng bánh rồi nói tiếp:
"Tuy đây là lần đầu anh gặp anh ta, nhưng cảm giác... anh ta rất lo sợ em bị người khác cướp mất."
Anh ngừng lại, rồi nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu Nhung, anh ta thích em đúng không?"
Không ngờ đối phương lại hỏi thẳng đến vậy, Tô Nhung hoàn toàn đơ người.
Một lúc lâu sau, cậu mới khẽ gật đầu: "
Chắc
là
...
anh
ấy
thích
em
,
em
biết
."
Giọng c** nh* như muỗi, khuôn mặt cũng lộ rõ vẻ bối rối.
"Chỉ là... em không rõ bản thân mình—"
"Anh hiểu rồi."
Không để cậu nói tiếp, Thường Dịch Ninh hỏi thẳng:
"Vậy em có ghét anh ta không?"
"Không ghét."
Tô Nhung lắc đầu rất chắc chắn.
"Vậy có thích không? Kiểu thích của người yêu ấy."
"Em... em không biết nữa..."
"Không biết à?"
Thấy cậu bối rối, Thường Dịch Ninh nghĩ một lúc rồi nói:
"Vậy theo anh, có một cách để kiểm tra."
"Đi, anh dẫn em đi thử."
Chưa kịp phản ứng, Tô Nhung đã bị kéo đi, đến khi nhận ra thì đã bị lôi đến một góc khuất trong sảnh tiệc.
"Nào, cúi đầu xuống."
Thường Dịch Ninh đặt tay lên vai cậu, hạ giọng hỏi:
"Nếu em thấy anh ta bị người khác theo đuổi, em sẽ có cảm giác thế nào?"
Tô Nhung ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn theo hướng Thường Dịch Ninh chỉ – chỉ thấy trước mặt Hứa Cảnh Dịch lúc này đang có một người phụ nữ mặc lễ phục lộng lẫy. Cả hai đang mỉm cười trò chuyện.
Ngay lúc ấy, một người phục vụ đi ngang qua, cô gái kia để tránh đụng phải, vô tình ngã nhào vào lòng Hứa Cảnh Dịch.