- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: [HOÀN THÀNH]
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Hứa Cảnh Dịch đưa chiếc váy cho Tô Nhung, vừa chỉnh lại mái tóc dài hơi xoăn trong tay, vừa hỏi: "Thế nào? Mặc ổn chứ?"
"Chắc là được ạ."
Có váy và tóc giả rồi, cậu sẽ không cần phải về trường sớm nữa.
Tô Nhung hoàn toàn không nghĩ vì sao đối phương lại giữ lại váy và tóc giả của cậu, chỉ thoải mái cười, đưa lại chiếc váy cho Hứa Cảnh Dịch.
Cậu vừa định ngả lưng xuống giường thì bị người đàn ông nhanh tay kéo lại.
Giọng điệu giống hệt khi còn bé bị nhắc nhở: "Phải sấy khô tóc rồi mới được ngủ!"
"Biết rồi mà~"
...
Hôm sau, sau khi ăn trưa xong, Tô Nhung còn ngủ thêm một giấc trưa hơn tiếng đồng hồ.
Tỉnh dậy, cậu lười nhác bò dậy, rồi mặc chiếc váy vào người.
Cậu đứng trước gương, chỉnh lại tóc giả, sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn thì rời khỏi phòng tắm, bước vào phòng làm việc nhỏ mà Hứa Cảnh Dịch đặc biệt chuẩn bị riêng cho buổi livestream của cậu.
Trong phòng đặt một bộ thiết bị chuyên nghiệp: micro, camera đều là loại đắt tiền, chiếc ghế ngồi còn là một ghế chơi game màu hồng nhìn thôi đã biết không rẻ.
Sáng dậy, cậu chỉ biết có người gửi đồ đến, nhưng vì đang vội ăn sáng nên chỉ liếc qua rồi quên luôn vụ đó. Tô Nhung hoàn toàn không hay biết rằng, Hứa Cảnh Dịch đã âm thầm chuẩn bị cho cậu mọi thứ kỹ lưỡng như thế.
Khi thấy anh bước vào phòng, trong lòng Tô Nhung khẽ rung động, cậu nhẹ giọng hỏi: "Sao anh chuẩn bị chuyên nghiệp vậy?"
Cậu chỉ nói một câu là ngày mai muốn mượn phòng làm việc để livestream, không ngờ Hứa Cảnh Dịch lại sắp xếp chu đáo đến mức này.
Không chỉ là thiết bị mới tinh, mà còn không biết từ đâu mang về cả hai đèn tạo hiệu ứng ánh sáng.
Căn phòng chẳng khác gì một phòng stream chuyên nghiệp, còn tốt hơn rất nhiều so với điều kiện cậu từng có.
Cậu cảm nhận rõ ràng mình đang được quan tâm — rất hạnh phúc.
"Em thích không?"
"Thích ạ!"
Hứa Cảnh Dịch bước đến trước mặt cậu, cúi đầu chỉnh lại tóc giả trên đầu Tô Nhung.
Ánh mắt anh cụp xuống, dừng lại một chút ở ngực cậu, trong khoảnh khắc ánh mắt chợt tối lại, hàng mày khẽ chau.
"Gì vậy ạ?"
Thấy sắc mặt anh thay đổi, Tô Nhung ngơ ngác hỏi.
"Chiếc váy em mặc, thế này không ổn đâu."
Theo hướng nhìn của anh, Tô Nhung cũng cúi xuống nhìn lại váy mình.
Trông... đâu có gì không ổn?
Chiếc váy cậu mặc rất đàng hoàng.
Dù là váy hai dây, nhưng dây có thể điều chỉnh được. Phần ngực vốn bằng phẳng, cũng được lớp vải voan mỏng phủ lên — thiết kế chủ yếu nhấn vào đó.
Chính vì tập trung điểm nhấn ở đó, nên bất kỳ chi tiết bất thường nào cũng dễ bị chú ý.
Váy ôm sát, chất vải mỏng nhẹ, mà chiếc váy này lại không có m út ngực — nên dưới lớp vải trắng, có hai chỗ hơi nhô lên.
Nếu không để ý thì không rõ, nhưng giờ cả hai đều đang nhìn chằm chằm vào đó, thì chút biến hóa nhỏ cũng trở nên rõ ràng.
Thấy hai chỗ đó càng lúc càng nổi bật, mặt Tô Nhung đỏ bừng như bị thiêu cháy. Cậu theo phản xạ co vai rụt cổ, gồng người lại.
"Anh... anh đừng nhìn nữa!"
Giọng c** nh* như muỗi kêu, mang theo chút khàn khàn vì xấu hổ. Dù đối phương là thanh mai trúc mã thì gặp chuyện này vẫn xấu hổ chết đi được.
Trời ơi, sao chỗ đó lại nổi lên thế này?
Và còn càng lúc càng rõ nữa chứ...
Ban đầu cậu không cảm giác gì, nhưng lúc này chỉ cần nghĩ đến, Tô Nhung liền cảm thấy như bị lớp váy cọ qua, cả người run nhẹ — không cần cúi nhìn cũng biết tình hình đang... tệ đi.
Sao lại nhạy cảm thế chứ?!
Chẳng lẽ... chỗ đó của con trai cũng có cảm giác sao?
Tô Nhung nghĩ mãi không thông, cũng chẳng muốn nghĩ nữa. Cậu chỉ muốn ngay lập tức cởi váy ra.
Nhưng... thời gian không cho phép. Còn chưa đầy 5 phút là đến giờ thông báo livestream.
Phải làm sao bây giờ...
Hiện tại cậu chẳng thể ngồi thẳng lưng, cố tình khom người như thế ai nhìn cũng thấy lạ — mà còn dễ bị chú ý ngay cái chỗ ấy!
Cậu rất rõ fan livestream của mình là kiểu người nào — thường ngày chỉ cần cậu hé miệng là họ gọi "vợ ơi vợ à", nếu để họ thấy cảnh này...
Thì chắc chắn sẽ hò hét còn lớn hơn, bình luận sẽ tràn kín màn hình, thậm chí bị quản trị viên cảnh cáo vì vi phạm nội dung.
"Đừng hoảng, thử lót hai miếng giấy trước đã, anh nghĩ cách khác."
Bề ngoài Hứa Cảnh Dịch rất bình tĩnh.
Anh rút hai tờ khăn giấy từ bàn ra, xé làm đôi, giơ tay lửng lơ giữa không trung, hỏi với giọng lịch sự:
"Em muốn tự làm, hay để anh giúp?"
"Em... em tự làm được."
Sao chuyện này có thể để người khác giúp được!
Tô Nhung luống cuống nhận lấy hai mảnh giấy, xoay người lại, kéo nhẹ cổ áo, không dám nhìn xuống, nhắm mắt nhét đại vào bên trong.
"Xong, em lót xong rồi..."
Chưa kịp thở phào thì nghe người kia chê ngay: "Không được, đừng nhét đại vào như thế, sẽ càng kỳ quặc hơn."
Hứa Cảnh Dịch lắc đầu tỏ vẻ không tán thành, dịu giọng đề nghị:
"Để anh giúp em đi."
Thời gian không còn nhiều, cứ lúng túng mãi sẽ trễ livestream mất.
Tô Nhung cũng biết điều đó, do dự một lúc, cuối cùng đỏ bừng mặt, gật đầu thật nhanh như thể trút hết can đảm: "Vậy... vậy anh giúp em với."
"Được rồi."
Vừa dứt lời, cậu cảm thấy cổ váy được kéo nhẹ ra. Làn gió lạnh từ điều hòa trong phòng luồn vào, kèm theo một luồng nhiệt nóng bất ngờ chạm lên da thịt, khiến toàn thân nổi da gà.
Cậu khẽ run lên, giây sau đã cảm nhận được hai tờ giấy mình vừa nhét vào bị lấy ra.
Hứa Cảnh Dịch thay vào đó hai miếng giấy mỏng hơn, đặt chỉnh tề dán sát lên da. Đầu ngón tay ấm nóng của anh vô tình lướt nhẹ qua, khiến nơi đó lại run rẩy một lần nữa...