- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: [HOÀN THÀNH]
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
"Đưa Tiểu Nhung ra đây, tôi không muốn phải nhắc lại lần thứ hai."
Sự kiên nhẫn đã bị bào mòn đến tận cùng, trong mắt Hứa Cảnh Dịch lúc này chỉ còn lại sát khí lạnh lẽo. Thấy đối phương vẫn không có động tĩnh gì, anh khẽ ra hiệu bằng ánh mắt — hai vệ sĩ cao lớn lập tức bước tới, ép Úy Khanh Duẫn quỳ rạp xuống nền nhà.
"Anh không nói cũng không sao. Tôi sẽ đích thân đi tìm."
Lúc này, tâm trí của Hứa Cảnh Dịch hoàn toàn đặt lên người Tô Nhung, chẳng mấy bận tâm đ ến Úy Khanh Duẫn.
Liếc mắt lạnh lùng nhìn người đang bị đè dưới chân, cằm khẽ hất lên, anh ra lệnh cho thuộc hạ: "Lục soát. Tìm người."
Chỉ giây sau, phòng khách vang lên tiếng nắm đấm nện vào da thịt và tiếng thét hoảng loạn của người giúp việc.
Dù vậy, Hứa Cảnh Dịch vẫn bước đi mà không dừng lại. Nhưng đúng lúc ấy, tiếng nói phía sau khiến anh khựng lại: "Hứa Cảnh Dịch, tôi biết anh đã làm gì."
"Tô Nhung không phải con rối của anh! Anh không có tư cách làm chuyện đó!!"
"Anh nói gì?"
Hứa Cảnh Dịch quay lại, tiến đến gần Úy Khanh Duẫn đang bị khống chế, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói lạnh như băng ngầm: "Anh đang nói tới con rối nào?"
"Không phải chính anh đã gieo thứ đó lên eo của Tô Nhung sao..." – lời chưa dứt, chiếc giày da đã mạnh mẽ đ è xuống cổ Úy Khanh Duẫn, chặn đứng âm thanh.
Ánh mắt đầy sát khí, giọng của Hứa Cảnh Dịch lạnh đến rợn người, như đến từ địa ngục: "Có những chuyện không nên nói ra, cả đời này tốt nhất là giữ mồm giữ miệng."
*
Không phải chờ đợi quá lâu, cánh cửa căn phòng kín kia cũng được mở ra.
Tô Nhung dụi dụi mắt, tầm nhìn mờ mịt khiến cậu không nhìn rõ người vừa đến. Thấy bóng dáng không giống Úy Khanh Duẫn, cậu theo phản xạ rút mình sâu hơn vào trong chăn.
Tuy hành động ấy rất nhẹ, nhưng người vừa đến vẫn bắt được.
Nhìn thấy phản ứng né tránh rõ ràng của cậu bé, gương mặt Hứa Cảnh Dịch tối sầm lại, nhưng bước chân không hề chậm lại, anh đi thẳng tới giường Tô Nhung.
Ôm chặt người vào lòng, khối đá treo lơ lửng trong tim rốt cuộc cũng rơi xuống, cảm giác như vừa tìm lại được báu vật đã mất, khiến anh không muốn buông tay.
Cảm giác quen thuộc ấy khiến Tô Nhung lập tức nhận ra người này chính là Hứa Cảnh Dịch – thanh mai trúc mã của cậu. Dù vòng tay ấy siết rất chặt, cậu cũng không hề chống cự.
Nhìn thấy người quen, mọi chuyện đáng sợ mà Úy Khanh Duẫn từng nhắc đến trước đó như tạm thời bị xóa nhòa.
"Anh Cảnh Dịch... anh đến rồi."
Là thật — là anh ấy đến thật. Linh cảm trong lòng cậu đã đúng.
"Xin lỗi, anh đến trễ."
Bàn tay lớn dịu dàng xoa đầu cậu, đôi mắt ánh lên nỗi xót xa khi nhìn khuôn mặt gầy đi rõ rệt, giọng anh khẽ khàng: "Có sợ không?"
"Lúc đầu... có một chút."
Tô Nhung đáp, giọng nghẹn ngào trong lòng ng ực ấm áp ấy,
"Nhưng em biết, anh nhất định sẽ đến tìm em."
Nghe vậy, trái tim Hứa Cảnh Dịch như bị tan chảy.
Anh nâng khuôn mặt nhỏ lên, ngón tay chai sạn nhẹ nhàng vuốt v e. Nhưng giây sau, tay anh bị Tô Nhung giữ chặt lại.
"Anh Cảnh Dịch, tay anh bị sao vậy?"
Làn da anh vốn trắng lạnh, mà mu bàn tay nổi rõ gân xanh, lúc này lại có những vết thương rớm máu, đỏ thẫm nổi bật trên nền da trắng.
"Anh bị thương à?"
"Không sao đâu, đừng lo." – Anh dịu giọng trấn an, nhưng không giải thích lý do máu từ đâu ra.
Nhẹ nhàng rút tay về, anh vén chăn, chuẩn bị đưa cậu rời khỏi nơi này — nhưng giây sau, động tác của anh khựng lại.
Ánh mắt anh như bùng lửa, dán chặt vào chiếc còng tay còn đang gắn nơi cổ tay Tô Nhung.
"Hắn... dám khóa em lại."
Tô Nhung còn chưa kịp lên tiếng, đầu cậu đã bị chăn trùm kín, tầm mắt tối đen, chẳng thấy gì nữa.
"Anh Cảnh Dịch, sao lại—"
"Ầm!!"
Tiếng nổ vang chấn động như xé rách không gian, nhấn chìm mọi âm thanh trong chăn. Tô Nhung hoảng loạn hét lên. Nhưng giây sau, chiếc chăn được kéo ra.
Mùi khét của thuốc súng tràn vào khoang mũi. Chiếc còng tay bị phá vỡ.
"Đừng sợ nữa. Chúng ta về nhà."
Trong vài hơi thở ngắn ngủi, Tô Nhung đã bị Hứa Cảnh Dịch bế bổng lên, không chần chừ thêm giây nào, xoay người rời khỏi căn phòng ấy.
Khi ra khỏi cửa, Tô Nhung mới nhận ra suốt những ngày qua, cậu bị nhốt trong... tầng hầm.
Đi qua hành lang, đi hết biệt thự, cậu không thấy bóng dáng một ai. Ngôi nhà rộng lớn trống trải như chưa từng có người ở, chỉ còn lại những mảnh vỡ của bình hoa dưới sàn, minh chứng rằng đã từng có người đến đây.
Úy Khanh Duẫn đâu rồi?
Một loạt nghi vấn hiện lên trong đầu, nhưng không hiểu sao Tô Nhung lại không dám mở miệng hỏi. Trực giác mách bảo cậu — bây giờ tuyệt đối không được nhắc đến người khác.
Cậu được đặt vào ghế sau xe, dù xe đã lăn bánh, cánh tay Hứa Cảnh Dịch vẫn ôm chặt lấy cậu, chưa buông ra một chút nào.
Tô Nhung vỗ vỗ vào ngực đối phương, muốn anh thả ra, nhưng đổi lại lại bị ôm chặt hơn nữa.
Cậu ngẩng đầu lên — và chợt nhận ra ánh mắt của Hứa Cảnh Dịch đã không còn như trước nữa.
Vẫn là đôi mắt đen sâu thẳm ấy, nhưng sự dịu dàng từng tồn tại trong đó đã biến mất, thay vào là một cuồng phong tăm tối, lạnh lẽo và dữ dội khiến người ta không rét mà run.
Chỉ nhìn vào thôi cũng khiến Tô Nhung sợ đến mức cứng đờ. Tay chân bắt đầu lạnh buốt.
Anh Cảnh Dịch... như biến thành người khác rồi.
Cậu rụt rè muốn tránh khỏi vòng tay ấy, nhưng vừa mới động đậy thì lập tức bị siết chặt lại.
"Tiểu Nhung."
Giọng anh trầm khàn vang lên trong không gian xe kín bưng: "Úy Khanh Duẫn tại sao lại khóa em lại?"
Nhìn thấy sắc mặt u ám như muốn ăn người kia, Tô Nhung còn chưa kịp đáp, đã cảm thấy bàn tay lạnh lẽo kia đặt lên sau gáy mình.
Một luồng khí lạnh như rắn độc bò dọc sống lưng.
Tô Nhung hoảng hốt, cả người cứng đờ.
Cậu không hiểu vì sao một giây trước, người ấy còn ôn nhu dịu dàng, mà giờ phút này lại hóa thành một người đáng sợ như tà thần, cứ như chỉ cần cậu nói sai một câu thôi — kết cục sẽ là vạn kiếp bất phục.
Cậu nuốt nước bọt, giọng run rẩy: "Anh ấy... nói thích em... bảo em ở lại, suy nghĩ cho rõ ràng..."