- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: [HOÀN THÀNH]
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Li3m nhẹ đôi môi khô khốc, giọng của Hứa Cảnh Dịch khàn đặc như đang đè nén điều gì đó: "Tiểu Nhung, em... đang hối hận sao?"
Nếu em muốn hối hận... thì anh cũng sẽ không cho em cơ hội ấy.
Cả đời này, em chỉ có thể ở bên vào anh. Dù có dùng cách gì, anh cũng sẽ giữ em bên cạnh.
Thật ra, ngay khi Tô Nhung hỏi câu đó, Hứa Cảnh Dịch đã nghĩ ra hàng tá lý do để giải thích về cái lọ trong tay.
Nhưng... anh không muốn dối gạt.
Anh không muốn giữa mình và Tô Nhung tồn tại bất cứ lời nói dối nào, cũng không muốn dùng những cái cớ giả tạo để che đậy hành động của bản thân.
Nếu em chấp nhận, thì đó là kết cục tốt đẹp.
Nếu không chấp nhận... thì anh sẽ ép buộc giữ em lại bên mình.
Dù thế nào, anh cũng không muốn lừa dối Tô Nhung.
Anh thừa nhận bản thân là một kẻ ngang ngược, bá đạo... nhưng thì sao chứ?
Chỉ cần giữ được Tô Nhung ở lại bên cạnh, thế là đủ.
Dù cậu có hận anh cả đời, anh cũng sẵn sàng chấp nhận...
"Em..."
Nhìn vào ánh mắt lần nữa như phát điên của Hứa Cảnh Dịch, Tô Nhung sững người.
Cậu cảm nhận rõ cơn đau nhói từ cổ tay do anh nắm quá chặt, không khỏi cau mày.
Người đàn ông này... sao lại không biết nặng nhẹ thế chứ?
Đã nói sẽ dịu dàng mà?
Mím môi, Tô Nhung động đậy đôi chân đang co lại, bất ngờ dốc lực đạp mạnh vào người đối phương một cái.
Cú đá này khiến Hứa Cảnh Dịch choáng váng.
Cơn điên cuồng như băng tuyết tràn về bị cú đá này đánh tan không ít.
Nhìn thấy bàn chân trắng nõn đang đặt lên ngực mình, anh theo phản xạ giữ lấy cổ chân cậu — nhưng lần này, không dùng lực.
Chỉ ngơ ngác gọi một tiếng:
"Bảo bối...?"
Tô Nhung không hề biết cú đá này của mình gần như đá bay luôn hồn vía của người kia.
Cậu vặn người, cuối cùng cũng rút được chân lại, vừa xoa cổ chân vừa nói:
"Anh đừng nghĩ lung tung nữa được không? Em đâu có hối hận."
Cậu bĩu môi, tiếp lời: "Với lại, anh ngốc thật đó. Không nhận ra A Nhiên đang lừa anh à?"
"Anh không nhìn ra trong lọ chỉ là một con sâu nhỏ đã khô quắt lại rồi sao? Nó chết rồi thì làm sao mà... làm phép được chứ."
Không biết dùng từ nào cho chính xác, Tô Nhung đành nói đại: "Trong tiểu thuyết huyền huyễn người ta viết đầy ấy, muốn làm phép thì phải dùng mấy con sâu sống cơ mà."
Hứa Cảnh Dịch mở lòng bàn tay, để lộ chiếc lọ thuỷ tinh nhỏ.
Ánh mắt anh tối lại khi nhìn thấy con sâu khô héo bên trong.
Thật ra, ngay từ đầu khi nhận vật này từ tay Tô Gia Nhiên, anh đã hoài nghi.
Dù chỉ từng nghe đến "hạ cổ" trong truyền thuyết, anh cũng biết muốn hạ cổ phải dùng sâu sống.
Nhưng anh không đi xác nhận.
Bởi vì trong mắt anh, đây là tấm vé cuối cùng để chuộc lại bản thân.
Nếu... Tô Nhung không thể chấp nhận tình cảm của anh, thì thứ trong lọ này sẽ là phương án cuối cùng.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại...
Nó chẳng phải phương án gì cả.
Chỉ là bằng chứng cho sự ngu ngốc của anh mà thôi.
"Anh là đồ ngốc à?"
Tiếng nói nhỏ bên tai vang lên.
Hứa Cảnh Dịch bật cười một tiếng, tự giễu.
Phải rồi, anh đúng là đồ ngốc.
Ngốc đến mức tin vào thứ không có cơ sở khoa học, ngốc đến mức nghĩ rằng dùng thứ này có thể trói buộc được người mình yêu.
Anh đúng là quá ngốc...
Một bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên trán anh, theo sau là một nụ hôn nhẹ, ấm áp rơi xuống má.
Hứa Cảnh Dịch quay đầu lại.
Tô Nhung đang mỉm cười, ánh mắt cong cong như trăng non:
"
Dù
anh
có
ngốc
...
em
vẫn
thích
anh
đấy
."
...
Sau khi mọi chuyện được nói rõ, hai người xem như đã chính thức xác định mối quan hệ.
Trong bữa tối được quản gia dọn sẵn, Tô Nhung tò mò hỏi:
"Sao lúc chiều em chẳng thấy ai cả?"
Khác hẳn với lúc cậu tỉnh dậy ban chiều — ngôi nhà khi ấy vắng tanh, nhưng giờ lại có rất nhiều người: nào là quản gia, người giúp việc, và cả vệ sĩ mặc đồ đen đứng ngoài cửa.
"Vốn họ vẫn luôn ở đây."
"Chỉ là đúng thời điểm ấy, họ đang đổi ca nghỉ ngơi nên em không nhìn thấy thôi."
Giải thích đơn giản một câu, Hứa Cảnh Dịch cầm đ ĩa bánh pudding đặt trước mặt Tô Nhung: "Thử xem có thích không?"
Ánh mắt Tô Nhung lập tức bị pudding hấp dẫn.
Cậu không hỏi thêm nữa, cầm thìa xúc một miếng nhỏ.
Vị ngọt dịu chạm vào đầu lưỡi, pudding mịn tan, mát lạnh trôi xuống cổ họng.
"Ngon quá!"
Vị ngọt vừa phải, mềm mịn lạnh lạnh, gần như tan ngay trong miệng.
Cậu gật gù, đánh giá rất cao.
Thế nhưng Hứa Cảnh Dịch lại hơi nghi ngờ: "Thật sự ngon vậy sao?"
Tô Nhung gật đầu lia lịa, xúc một miếng bằng thìa rồi đưa qua: "Anh thử xem nè."
"Được."
Hứa Cảnh Dịch hé môi, ngậm lấy miếng pudding trên thìa.
Nhưng chưa nuốt ngay, anh đưa tay nâng nhẹ cằm Tô Nhung lên, ngón tay cái và trỏ khẽ dùng lực khiến cậu mở miệng.
Không để cậu kịp phản ứng, anh cúi người hôn lên môi cậu.
Miếng pudding ướt mịn trên đầu lưỡi anh được đưa vào miệng Tô Nhung, không lập tức tan ra, cũng không lập tức nuốt xuống.
Chiếc lưỡi linh hoạt chơi đùa với pudding, chạm khẽ vào đầu lưỡi cậu, chạm vào lớp thịt mềm ngượng ngùng, khiến pudding từ từ tan chảy thành dòng mật ngọt.
Hứa Cảnh Dịch say mê m út lấy chất ngọt trong miệng, tham lam như thể đang thưởng thức món ngon nhất trần đời.
Đáng lý ra, sau khi pudding tan hết, nụ hôn này nên kết thúc.
Nhưng Hứa Cảnh Dịch lại cảm thấy... vẫn chưa đủ.
Lưỡi anh vẫn quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cậu, nhẹ nhàng li3m qua vòm miệng, cạ vào hàm răng trắng nhỏ, m út lấy từng chút từng chút.
Ngay cả đôi môi bên ngoài cũng không buông tha — môi dưới mỏng manh bị mài nhẹ, môi trên bị cắn khẽ, để lại từng vệt bóng ẩm ướt.
Khi cảm thấy Tô Nhung bắt đầu muốn né tránh, bàn tay ấm áp của Hứa Cảnh Dịch dịch lên sau gáy, dịu dàng giữ lấy, nhưng lại mang theo sự chiếm hữu không cho cậu thoát ra khỏi nụ hôn ngọt ngào dính lấy ấy.