- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: [HOÀN THÀNH]
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Từng bước chậm rãi quay lại trước cửa phòng cấp cứu, còn chưa tới nơi, Tô Nhung đã thấy đèn đỏ báo hiệu bên trên đã tắt. Chỉ một giây sau, viện trưởng Tần được vài y tá đẩy ra ngoài.
"Bác sĩ, tình hình của dì Đình sao rồi ạ?"
Giang Tiền và Đặng Tử Kiệt lập tức bước lên chắn trước mặt bác sĩ, vừa nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng mặt nạ thở trên khuôn mặt viện trưởng Tần, sắc mặt hai người lập tức trở nên khó coi.
"Hiện bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng tối nay cần theo dõi thêm một đêm trong phòng ICU."
Không nói nhiều lời, bác sĩ căn dặn vài câu ngắn gọn rồi cùng y tá đưa viện trưởng Tần vào khu chăm sóc đặc biệt.
Tô Nhung đứng ở khoảng cách hơi xa, thấy Giang Tiền và Đặng Tử Kiệt đang trò chuyện với bác sĩ và y tá thì dừng bước lại.
Sau một thoáng suy nghĩ, cậu quay người rẽ về phía máy bán hàng tự động mà lúc nãy vừa đi ngang qua.
Nghĩ tới việc đêm nay có thể sẽ phải thức trắng trông người, Tô Nhung mua mấy lon cà phê đóng hộp.
Cậu đang ôm đống cà phê quay trở lại thì bất ngờ nghe thấy một giọng nam có phần xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc vang lên phía sau.
"Tô Nhung, là cậu đấy à?"
Tô Nhung quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy Diêm Minh. Còn chưa kịp trả lời, đối phương đã mừng rỡ nói:
"Cậu đến thăm anh Duẫn à?"
Chương
70
Nhìn thấy Diêm Minh, Tô Nhung mới nhớ ra — Úy Khanh Duẫn cũng đang nằm điều trị tại chính bệnh viện này.
"Anh Duẫn nói ngày mai cậu sẽ tới, lúc nãy tôi còn tưởng mình nhìn nhầm cơ đấy."
Diêm Minh sải bước nhanh chóng đến bên cạnh cậu, ánh mắt nhìn mấy lon cà phê trong tay Tô Nhung, anh ta khựng lại một chút rồi hỏi: "Cậu cầm cái này là...?"
Dù hơi bất ngờ, nhưng Tô Nhung không định nói dối, cậu đáp:
"Người nhà của bạn tôi gặp chút chuyện, tôi tới xem tình hình thế nào."
"À, ra vậy..."
Hai người nhất thời đều im lặng.
Một lúc sau, cảm thấy nên rời đi, Tô Nhung ôm chặt mấy lon cà phê trong lòng, khẽ nói: "Tôi đi trước đây, ngày mai tôi sẽ đến thăm ngài Úy—"
"Tô Nhung."
Diêm Minh cắt lời cậu, giọng trầm thấp:
"Bây giờ cậu có thể đến gặp cậu ấy không?"
Anh ta nhìn thẳng vào mắt Tô Nhung, trong lời nói mang theo chút cầu khẩn không dễ phát hiện: "Cậu ấy đang rất đau."
Tim Tô Nhung khẽ nhói lên, như thể có một tảng đá treo lơ lửng giữa ngực. Mấy lon cà phê đang ôm trong tay như đè nặng lên lồ ng ngực, nghẹn ngào.
"...Anh dẫn tôi đi nhé, làm phiền anh rồi."
Nghe Tô Nhung đồng ý, Diêm Minh rõ ràng thở phào một hơi, những nếp nhăn nơi giữa chân mày cũng giãn ra không ít.
"Không phiền đâu. Đi thôi, bên này này."
Phòng bệnh của Úy Khanh Duẫn nằm ở hướng hoàn toàn ngược lại với phòng của viện trưởng Đình. Tô Nhung lặng lẽ đi bên cạnh Diêm Minh, nhận thấy gương mặt đối phương đầy vẻ nghiêm trọng. Cậu định mở miệng hỏi gì đó, nhưng không biết nên nói thế nào, đành giữ im lặng.
Chỉ đến khi dừng lại trước cửa phòng bệnh của Úy Khanh Duẫn, sự im lặng ấy mới bị phá vỡ.
"Cậu vào đi, tôi không vào đâu."
Diêm Minh đứng ngoài cửa, chuẩn bị mở cửa giúp cậu, "Cậu ấy vừa uống thuốc giảm đau, có thể đang ngủ. Nếu cậu ấy ngủ rồi thì cậu cứ—"
"À... anh Diêm."
Tô Nhung nhẹ giọng ngắt lời, đưa một lon cà phê trong tay cho anh:
"Anh uống đi. Giọng anh... khàn quá."
Diêm Minh hơi sững người, lặng lẽ nhận lấy lon cà phê. Anh ta nhìn theo Tô Nhung mang hết mấy lon còn lại đặt lên ghế chờ bên ngoài phòng bệnh, rồi khẽ kéo áo khoác lại cho kín trước khi từ từ mở cửa bước vào.
Trên cửa phòng có một ô cửa kính nhỏ cỡ tờ giấy A4, để bác sĩ và y tá tiện quan sát tình trạng bên trong.
Qua ô kính nhỏ đó, Diêm Minh lặng lẽ dõi theo bóng dáng Tô Nhung từng bước đi vào gần giường bệnh.
*
Bên trong phòng rất yên tĩnh, không khí vương mùi thuốc sát trùng.
Khi thấy người đàn ông đang nằm giữa phòng vẫn đang nhắm mắt, Tô Nhung khẽ thở ra một hơi.
Thật ra, cậu vẫn có chút sợ — sợ Úy Khanh Duẫn còn tỉnh, vì cậu không biết nên đối mặt thế nào. Dù sao, chuyện xảy ra đêm hôm trước vẫn còn in đậm trong tâm trí.
Hôm qua khi nhận được tin nhắn của anh, Tô Nhung đã suy nghĩ rất lâu mới nhắn lại, hẹn sẽ tới bệnh viện gặp mặt lần cuối vào hôm sau.
Không ngờ hôm nay đã gặp lại rồi — chỉ là, hiện tại anh đang ngủ.
Cẩn thận tiến lại gần giường, Tô Nhung thấy lớp băng trắng quấn trên đầu Úy Khanh Duẫn vẫn đang rỉ máu thẫm.
Gương mặt vốn sắc sảo lạnh lùng của hắn giờ đây mang theo vài vết thương, làn da tái nhợt. Đôi mắt nhắm nghiền khiến hắn bớt đi vẻ sắc bén thường ngày, trông bình thản hơn, nhưng rõ ràng hắn đang ngủ không yên — giữa hai hàng mày vẫn nhíu chặt.
Nghĩ đến lời Diêm Minh vừa nói, lòng Tô Nhung thắt lại.
Chắc đau lắm, chắc chắn là đau lắm.
Đầu vốn là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể, vậy mà giờ đây chi chít vết thương. Ngoài cú đánh của cậu bằng gạt tàn hôm trước, còn có cú đập bằng chai rượu của Hứa Cảnh Dịch — lực không hề nhẹ, lại trúng đúng vị trí đó.
Không dám đến quá gần, Tô Nhung sợ sẽ đánh thức hắn. Cậu tính chỉ đứng đó năm phút, rồi lặng lẽ rời đi. Mai khi hắn tỉnh dậy, cậu sẽ quay lại một lần nữa.
Vừa định xoay người rời đi, bước được một bước, sau lưng liền vang lên tiếng r3n rỉ như mộng mị — khàn khàn và yếu ớt.
"Đừng... đừng đi..."
Giọng Úy Khanh Duẫn vang lên khiến Tô Nhung khựng lại, cứ ngỡ mình đã làm hắn tỉnh giấc, nhưng lại thấy đối phương vẫn nhắm chặt mắt.
Cậu do dự bước lại gần, đứng bên giường, hé miệng như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi — cảm thấy lúc này không nên lên tiếng.
Tô Nhung nghĩ chắc là vừa rồi mình vào phòng phát ra tiếng gì khiến người đang ngủ bị đánh thức, liền cố lục lại trong đầu xem có làm rơi vật gì hay không.
Nhưng cậu không biết rằng — ngay khi cậu bước vào phòng, người trong giấc ngủ kia đã sớm cảm nhận được rồi.
Đau đớn khiến tinh thần Úy Khanh Duẫn luôn căng như dây đàn, dù có dùng thuốc giảm đau để ngủ, cả người vẫn chẳng thể yên ổn.
Thế nhưng — ngay khoảnh khắc Tô Nhung bước vào, mùi hương quen thuộc lập tức xoa dịu thần kinh đang căng chặt ấy, khiến hắn buông lỏng một chút.
Nhưng khi hắn cảm nhận được mùi hương đó đang rời khỏi, tâm trí lại bắt đầu bất an, hoảng loạn.
Cố gắng ép bản thân mở mắt ra, đôi mắt ấy tuy mờ mịt chẳng nhìn rõ người trước mặt, nhưng miệng đã bắt đầu gọi tên đối phương rồi.