- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: [HOÀN THÀNH]
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Trong phòng bao chỉ phát một bản nhạc nhẹ nhàng với âm lượng cực nhỏ. Trên bàn chất đầy chai rượu, cả căn phòng ngập tràn mùi cồn nồng nặc đến buồn nôn.
Không nhịn được mà đưa tay bịt mũi, Tô Nhung đảo mắt nhìn quanh một lượt, cuối cùng cũng nhìn thấy một người quen thuộc đang nằm trên chiếc sofa tận cùng bên mép.
Trên người Úy Khanh Duẫn vẫn là bộ vest từ buổi trưa, nhưng vì nằm úp mặt mà giờ nó đã nhàu nát không ra hình dạng. Cổ áo thường ngày được cài kín gọn gàng thì giờ đây lại mở toang, hai chiếc cúc trên cùng chẳng biết đã rơi đâu mất.
Nhìn khuôn mặt nhắm nghiền của Úy Khanh Duẫn, bước chân Tô Nhung hơi khựng lại, rồi chầm chậm tiến về phía trước.
Vừa ngồi xuống bên cạnh, cậu đã nghe thấy anh lẩm bẩm gì đó, ngập ngừng ghé tai lại gần, thì nghe rõ ràng là... tên của mình.
"Cậu nghe thấy chưa, tôi đâu có lừa cậu."
Một giọng nói khác vang lên từ chiếc sofa đối diện. Diêm Minh vắt chân, lưng tựa thoải mái: "Tên nhóc này cả tối chỉ gọi tên cậu, cứ như gọi vợ ấy..."
Thấy sắc mặt Tô Nhung thoáng cứng lại, Diêm Minh gãi đầu, cười xòa: "Ấy, tôi chỉ nói linh tinh thế thôi, đừng để trong lòng."
Rồi anh ta đổi giọng, nghiêm túc hơn: "Từ chiều là cậu ta đã mò đến đây uống rượu rồi. Không nói năng câu nào, cứ thế ngồi uống một mình. Tôi còn tưởng cậu ta định uống đến chết cơ đấy."
"Cậu ta... làm sao vậy?"
"Tôi... tôi cũng không biết nữa..." – bị hỏi ngược, Tô Nhung lúng túng đến mức không biết phải trả lời thế nào.
Cậu bị gọi đến đây đã thấy mơ hồ rồi, cậu làm sao mà biết được vì sao Úy Khanh Duẫn lại đột ngột chạy đến đây để mượn rượu giải sầu chứ?
Theo lý mà nói, người đến đón Úy Khanh Duẫn không nên là cậu mới phải.
Thấy vẻ mặt mờ mịt của Tô Nhung, ánh mắt Diêm Minh tối lại. Như sực nhớ ra gì đó, anh khẽ ho nhẹ, nghiêng người nói: "Phải rồi, tôi còn chưa giới thiệu. Tôi tên là Diêm Minh, là bạn nối khố từ bé của tên nhóc này."
"Tôi, tôi là..."
"Tôi biết cậu là ai, cậu tên Tô Nhung đúng không? Cái tên này cậu ta nhắc tới suốt cả buổi tối đấy." – Diêm Minh xua tay ngắt lời cậu, ánh mắt rơi trở lại gương mặt non nớt, mềm mại như trái đào chín của Tô Nhung.
Anh lẩm bẩm như đang nói với chính mình: "Thật sự rất giống..."
Cậu bé trước mắt này trông giống đến bảy phần với cậu bé mà Úy Khanh Duẫn đã vẽ từ nhỏ đến lớn.
Nếu năm đó người cứu mình cũng có gương mặt đẹp như thiên thần thế này, chắc anh ta cũng sẽ khắc ghi mãi trong tim như thế thôi.
Câu nói mơ hồ của Diêm Minh lọt vào tai Tô Nhung khiến ánh mắt cậu khẽ cụp xuống, hai tay buông thõng bên người cũng bất giác siết chặt.
"Giống..."
Anh ta nói "giống", là giống ai? Giống Tô Yến Lâm sao?
Tô Nhung mím môi, cảm xúc trong lòng bắt đầu rối bời.
Có một số chuyện không cách nào phủ nhận được.
Bị người ta coi là người thay thế... thực sự rất khó chịu.
"Phải đấy, hai người trông thật sự rất giống nhau." – Diêm Minh gật đầu – "Cậu từng nhìn thấy chưa? Mấy bức tranh cậu ta vẽ ấy, cậu y như phiên bản trưởng thành của cậu bé trong tranh vậy."
Tranh? Phiên bản trưởng thành?
Anh ta đang nói cái gì vậy?
Tô Nhung nghe mà càng thêm mơ hồ. Cậu cứ nghĩ người trong tranh là Tô Yến Lâm, nhưng tại sao lại liên quan đến tranh vẽ của Úy Khanh Duẫn?
"Tôi đã từng thấy rồi."
Tô Nhung nhớ lại lần vô tình lật xem cuốn phác họa, thấy cậu bé trong đó, lúc ấy còn bị Úy Khanh Duẫn xuất hiện bất ngờ dọa cho giật mình.
"Diêm tiên sinh, đứa trẻ trong bức tranh đó là ai vậy—"
Chưa kịp hỏi hết câu, vạt áo cậu đã bị ai đó túm mạnh, kéo ngã xuống, kế đó là hai cánh tay rắn chắc quấn chặt lấy vai cậu, ôm ghì vào lồ ng ngực.
Người đàn ông đang ôm chặt cậu ấy, toàn thân nồng nặc mùi rượu, vẫn lẩm bẩm gọi tên cậu trong miệng.
Tô Nhung hoảng sợ đến đờ người.
Người này chẳng phải là không thể bị người khác chạm vào sao?
Vậy tại sao... lại ôm lấy cậu?!
Chẳng lẽ vì say rồi nên chẳng còn để tâm đ ến điều gì nữa sao...?
"Chậc chậc chậc..." – Diêm Minh lắc đầu, lẩm bẩm – "Vừa nãy ngã ra đất cũng không cho tôi đỡ, vậy mà giờ lại ôm chặt người ta không chịu buông."
"Cậu đúng là... rốt cuộc là say thật hay giả vờ say thế hả!"
Diêm Minh sắp bị Úy Khanh Duẫn chọc cho phát điên. Khi nãy anh ta còn tốt bụng đỡ hắn dậy, không những không nhận được lời cảm ơn, còn bị đấm cho một cú.
Sờ sờ cằm, anh ta vẫn thấy hơi nhức.
"Úy... Úy tiên sinh, anh tỉnh lại đi."
Tô Nhung hoàn toàn không để ý Diêm Minh vừa nói gì. Cả tâm trí cậu giờ chỉ dồn hết vào người đàn ông đang ôm chặt lấy mình.
Người đó vừa ôm, vừa ghé sát tai cậu thì thầm, hơi thở nóng hổi, lẫn mùi rượu phả vào tai, gặp phải luồng khí lạnh thổi vù vù trong phòng, khiến Tô Nhung rùng mình không ngớt.
"Anh... anh buông tay trước được không?"
Biết giờ có nói đạo lý với người say cũng vô ích, Tô Nhung chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành.
Cậu nói năng nhỏ nhẹ, mềm mỏng khuyên nhủ Úy Khanh Duẫn buông tay trước, nhưng người kia dường như không nghe thấy, thậm chí còn ôm chặt hơn nữa.
Đây là lần đầu tiên Tô Nhung tiếp xúc gần gũi với Úy Khanh Duẫn như vậy, khiến cậu lúng túng đến mức hai tay run rẩy, muốn đẩy người ra, nhưng sức cậu hoàn toàn không địch nổi.
Cậu giống như một con búp bê tội nghiệp, bị một con gấu lớn vạm vỡ ôm chặt không buông.
Nghĩ đến việc trong phòng còn có người thứ ba, Tô Nhung muốn nhờ Diêm Minh giúp một tay kéo người ra, nhưng khi quay đầu lại, cậu mới phát hiện không biết từ lúc nào Diêm Minh đã rời đi, cả căn phòng giờ chỉ còn lại cậu và Úy Khanh Duẫn.
"Đừng... đừng đi... nước... toàn là nước..."
"Tô Nhung, đừng rời đi mà..."
Động tác giãy giụa của Tô Nhung chững lại. Tay cậu bị người ta siết chặt đến nỗi nhíu mày vì đau.
Úy Khanh Duẫn đang nói cái gì vậy?
Giờ phút này, cậu bị người kia đ è xuống sàn, nhìn vào đôi mắt mơ màng vô định của Úy Khanh Duẫn, Tô Nhung ra sức vùng vẫy để thoát ra, nhưng hoàn toàn không thể chống lại sức lực của anh.
Đẩy không nổi, Tô Nhung đành chấp nhận số phận.
Dù sao Úy Khanh Duẫn cũng chỉ đang ôm cậu thôi, ngoài ra chưa làm gì khác cả. Đợi thêm một chút, đợi đến khi rượu tan bớt, hắn chắc chắn sẽ tự buông ra thôi.