- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: [HOÀN THÀNH]
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Không ổn rồi!
Nhận ra Tô Nhung hoàn toàn không thể đáp lại, sắc mặt Giang Tiền lập tức trầm xuống. Anh ta lập tức bế cậu lên - thân thể này đối với anh mà nói vừa gầy vừa nhẹ, không hề nhìn về phía cửa lấy một lần, thẳng tiến về phòng nghỉ riêng của mình.
Sau lưng họ, bữa tiệc vẫn đang tưng bừng náo nhiệt, tiếng cười nói, tiếng ly chạm ly vang lên không dứt.
Nhưng giữa đám đông ấy, có hai người hoàn toàn không để tâm đ ến không khí ấy.
"Đã tìm thấy Tô Nhung chưa?"
"Chưa, tìm khắp nơi mà không thấy."
"Khốn kiếp! Em ấy rốt cuộc chạy đi đâu rồi?!"
Cố kìm nén cơn bực tức đang cuộn trào, Hình Diễm Thần nhìn Sở Lam với vẻ khó chịu: "Cậu nói xem tại sao lại dẫn em ấy đến đây, còn bắt em ấy ăn mặc như thế này. Nếu bị ai đó đưa đi mất thì—"
"Sở Lam."
Lạnh lùng ngắt lời, giọng nói của Sở Lam thấp và sắc lạnh, sắc mặt tối đen đến đáng sợ. Lời nói của Hình Diễm Thần khiến anh ta bất an, đến mức không thể giữ được vẻ điềm đạm thường ngày: "Im miệng trước đi. Anh tìm bên kia, tôi tìm bên này."
Nhìn bóng Sở Lam rảo bước rời đi, Hình Diễm Thần nghiến chặt hàm răng. Hắn ta biết bây giờ không phải lúc nổi nóng, chỉ có thể nhịn xuống cơn giận, quay người tìm kiếm khắp nơi theo hướng mà đối phương vừa chỉ.
*
Cùng lúc đó, lối vào buổi tiệc lại một lần nữa náo nhiệt. Lần này còn ồn ào hơn lúc cậu cả nhà họ Tô xuất hiện.
Chương 24
Tầng hai, trong một căn phòng.
Tô Nhung bị đặt nằm trên giường, cả người cậu xoắn xuýt không yên, vẻ mặt khó chịu. Bộ tóc giả trên đầu bị cậu kéo lệch đi, lớp trang điểm vốn tinh tế giờ đã nhòe nhoẹt. Gương mặt trắng trẻo mềm mại nhăn lại đầy tội nghiệp.
Khóe mắt vì bị dụi nên đỏ lên, đôi mắt hé mở ươn ướt, hàng mi dài dính ẩm ướt, vẻ như sắp khóc lại cố nín, mong manh dễ vỡ đến đáng thương.
"Lạ quá... tôi không... không còn chút sức lực nào nữa..."
Giọng cậu khàn khàn, mềm nhũn, từng chữ rời rạc tuôn ra từ đôi môi hồng nhạt. Lần thứ hai mở mắt, khóe mắt đã đỏ hoe, nghẹn ngào thều thào rằng mình thấy rất khó chịu.
Ánh mắt cầu cứu dừng lại trên người đàn ông đã bế mình lên. Tầm nhìn của Tô Nhung trở nên mơ hồ, suy nghĩ hỗn loạn, đầu óc rối bời.
Cảm giác lúc này thật khó diễn tả — tứ chi tê dại, tê buốt — như máu trong người bị chặn lại, hoặc như có hàng vạn con kiến nhỏ đang bò trong mạch máu, gặm nhấm từng chút một.
Muốn thoát khỏi cảm giác ấy, nhưng cơ thể cậu giờ đây chẳng còn chút sức lực để kháng cự. Thậm chí, việc chống người ngồi dậy cũng không thể.
"Chờ tôi một lát, tôi gọi bác sĩ đến."
Giang Tiền nhìn bộ dạng bất thường của Tô Nhung mà giọng cũng trở nên hoảng loạn hiếm thấy. Gương mặt điển trai lộ ra vẻ luống cuống chưa từng có, trông giống hệt một cậu trai trẻ vụng về lần đầu gặp chuyện khẩn cấp.
"Đừng... đừng đi mà..."
Không nghe rõ anh ta nói gì, nhưng Tô Nhung cảm nhận được người này sắp rời đi. Trong lúc mơ hồ, cậu níu lấy vạt áo anh ta, giọng như sắp khóc:
"Làm sao đây... tôi thật sự rất khó chịu..."
"Hức... giúp tôi với..."
Cậu chỉ biết lặp đi lặp lại hai câu nói ấy, bản năng sinh tồn khiến cậu cố níu lấy người trước mặt — dù giờ đây cậu chẳng còn phân biệt được người ấy là ai.
"Tôi..."
Chỉ là một động tác níu nhẹ, nhưng lại khiến Giang Tiền như bị trói chặt chân lại. Anh ta không thể bước đi, bị vẻ mặt đáng thương đó làm mê hoặc, anh ta khụy gối ngồi xuống bên giường.
Khoảng cách gần sát đủ để anh ta thấy rõ mọi biến hóa trên gương mặt nhỏ nhắn kia. Ánh mắt anh ta dừng lại đôi mắt ươn ướt của Tô Nhung, lướt qua khóe mắt đỏ hoe và đôi môi nhỏ đang khẽ hé, thở d ốc.
Đôi môi ấy hẳn vừa bị cắn đến sưng đỏ, màu son hồng hoa hồng càng làm nó nổi bật. Quầng môi nhỏ nhắn nhô cao, ửng đỏ, đôi môi khẽ hé lộ ra sắc hồng ẩm ướt bên trong...
Khoảng cách gần đến nỗi anh ta ngửi được một mùi hương ngọt ngào đến khó tả. Mùi hương ấy xộc thẳng vào mũi khiến Giang Tiền bất giác siết nhẹ quai hàm.
Sao em ấy lại thơm đến thế?
Ở ký túc xá, mỗi lần Tô Nhung đi ngang qua anh đều có thể ngửi được mùi hương này. Không giống dầu gội, sữa tắm hay nước hoa - mà là mùi hương riêng biệt, tự nhiên, thuộc về chính Tô Nhung. Tưởng đã quen rồi, vậy mà giờ lại khiến người ta thấy nóng bừng.
Cổ họng anh ta khẽ động, yết hầu nhấp nhô. Đôi môi khô khốc bị anh ta cắn nhẹ, ánh mắt ngày một trầm hơn. Bàn tay to lớn không nhịn được mà chạm lên gương mặt nhỏ nhắn kia.
Đầu ngón tay thô ráp vì lao động lướt nhẹ lên má cậu. Ngón cái khẽ lau đi nước đọng dưới khóe mắt. Giọng nói vốn lạnh lùng của anh ta trở nên khàn đặc: "Tô Nhung, em muốn tôi... giúp em như thế nào?"
Nhưng câu hỏi đó Tô Nhung căn bản không thể trả lời. Ngay cả bản thân cậu cũng không biết nên làm gì, đầu óc mờ mịt như chìm trong sương đặc.
Giang Tiền cũng nhanh chóng nhận ra điều đó, liền đổi câu hỏi.
Anh ta hỏi: "Tô Nhung, tôilà ai?"
Ánh mắt mờ mịt nhìn người đàn ông đang quỳ gối trước mặt. Mắt cậu không còn phân biệt rõ đường nét, nhưng theo bản năng, cậu buột miệng gọi tên trong lòng mình...
"Bạch thiếu, vừa nãy cậu đi đâu thế?"
Vài người đang tụm lại trò chuyện, thấy Bạch Khâm tiến lại thì cười hỏi:
"Tâm trạng có vẻ tốt nhỉ?"
Bạch Khâm vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, tùy tiện đáp vài câu, rồi nhìn quanh, thuận miệng hỏi:
"Tiểu Trình đâu rồi?"
"Vừa bị ba kéo đi gặp ngài Tô rồi."
Người nói ngừng lại một chút, chỉ vào Tần Trình đang từ xa đi tới:
"Kìa, quay lại rồi đấy."
"Tiểu Trình!"
Thấy Tần Trình đến gần, nụ cười trên mặt Bạch Khâm càng sâu hơn. Cậu ta chủ động bước lại, nhưng khi thấy vẻ mặt đối phương, lời định nói lại đổi hướng:
"Sao thế, tâm trạng không tốt à?"
"Chậc, sao có thể tốt được? Người đó cũng có mặt hôm nay mà."
"Ai?"
"Cái người anh trai mới được tìm về ấy." Giọng người nói mang chút khó chịu.
"Cậu nghĩ mà xem, Tiểu Trình là con một bao nhiêu năm, giờ đột nhiên có một ông anh trai từ trên trời rơi xuống, nghĩ thôi cũng thấy khó chịu rồi..."