- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: [HOÀN THÀNH]
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Sắc mặt của người kia rất tệ. Khi thấy Giang Tiền đứng đó không chút biểu cảm nhìn mình, trong lòng Bạch Khâm bỗng chột dạ.
"Có chuyện gì sao?" – Giang Tiền hỏi.
"Vì sao chỉ có một mình anh..." – Bạch Khâm kịp thời nuốt lại phần sau của câu nói – "Sao anh lại ở đây một mình?"
Ánh mắt Giang Tiền dừng trên gương mặt Bạch Khâm vài giây. Sau khi xác định mình không quen biết người này, anh ta lạnh lùng đáp:
"Tôi buồn ngủ, đang ngủ."
"Có vấn đề gì à?"
Bạch Khâm nghẹn họng trong chốc lát, trong lòng như bị nghẹn một hơi tức cảm giác như đang chuẩn bị tung một đòn chí mạng trong game, không ngờ lại bị đối phương nhẹ nhàng chặn lại một cách thô bạo.
"Không... không có vấn đề gì cả..."
Ánh mắt cậu ta vẫn không ngừng lướt qua khắp căn phòng. Khi chắc chắn người còn lại không ở đây, cậu ta khẽ "chậc" một tiếng đầy khó chịu.
Âm thanh tuy nhỏ, nhưng người đứng bên cạnh là Tần Thừa vẫn nghe thấy.
Thấy vậy, Tần Thừa lên tiếng:
"Nãy giờ không thấy anh dưới lầu, ba tôi nói muốn tìm anh."
"Ồ, vậy à?" – Giang Tiền không đổi sắc, ánh mắt lần lượt lướt qua mấy người đứng sau Tần Thừa – "Tìm tôi mà cần đến từng này người?"
Nghe vậy, mặt Tần Thừa hơi cứng lại, ngượng ngùng cười:
"Mọi người... đều rất quan tâm anh."
"Đã biết anh không sao rồi, vậy bọn tôi xuống trước." – Dưới ánh mắt âm trầm của Giang Tiền, Tần Thừa không khỏi thấy gai người, quay đi trước khi rời khỏi còn nói thêm: "Thiếu gia nhà họ Tô đến rồi, ba nói muốn chúng ta cùng đi gặp mặt làm quen."
"Anh cũng mau xuống nhé."
"Biết rồi."
Bàn tay đang buông thõng sau lưng anh ta siết chặt lại. Chỗ vết cắn mà Tô Nhung để lại trên tay Giang Tiền vẫn nóng rát như bị lửa thiêu, dấu răng nhỏ gọn và rõ nét nơi hổ khẩu là bằng chứng duy nhất chứng minh Tô Nhung từng thực sự xuất hiện ở đây.
Thu hồi ánh nhìn, Giang Tiền lại nhìn về phía cửa sổ. Chiếc xe đen chở Tô Nhung đã biến mất không để lại dấu vết.
"Bác sĩ, em ấy thế nào rồi?"
Vẫn nắm chặt tay Tô Nhung bên giường bệnh, Hứa Cảnh Dịch cau mày nhìn bác sĩ đang mặc áo blouse trắng. Khi thấy người kia có ý định kéo chăn ra, bàn tay anh lập tức đè mạnh xuống chăn.
"Thiếu gia Hứa, tôi cần kiểm tra cho cậu ấy..."
Bàn tay đè lên chăn khẽ siết lại. Sau một thoáng suy nghĩ, Hứa Cảnh Dịch mới chịu lui sang bên một bước.
Quần áo của Tô Nhung đã được thay xong, khuy áo sơ mi được cài kín đến tận cổ, quần dài rộng thùng thình che kín đôi chân trắng nõn, gầy gò của cậu.
Dù đã nhường bước, nhưng ánh mắt sắc lạnh của Hứa Cảnh Dịch khiến bác sĩ vô cùng căng thẳng. Ông vốn định đề nghị đối phương ra ngoài chờ, nhưng nhớ đến mấy vệ sĩ đang đứng bên ngoài, lập tức im bặt.
Nghĩ đến thái độ cung kính của viện trưởng dành cho Hứa Cảnh Dịch lúc nãy, vị bác sĩ liền dẹp bỏ mọi suy nghĩ linh tinh, tập trung vào việc kiểm tra tình trạng của cậu thiếu niên.
"Xét nghiệm máu cho thấy không có dấu hiệu bất thường. Tôi đoán đây là một loại thuốc gây ảo giác loại kém, không đến mức khiến người ta hôn mê, nhưng sẽ làm tê liệt cơ thể, tay chân mềm nhũn."
"Không cần xử lý gì phức tạp, hít thở không khí một lúc sẽ đỡ hơn." – Dừng một chút, ông lại nói tiếp: "Giờ thì cậu ấy đã không sao rồi, nhưng tốt nhất nên ở lại theo dõi một đêm."
"Được."
Hứa Cảnh Dịch nhẹ nhàng đắp chăn lại cho Tô Nhung, dịu dàng vuốt trán cậu, sau đó khẽ gỡ tay cậu ra khỏi bàn tay mình đang bị cậu nắm chặt không buông.
Nhưng vừa buông tay ra, thiếu niên đang nhắm mắt ngủ yên kia lại bất ngờ mở mắt. Ánh mắt vẫn mơ màng, nhưng cố gắng nhìn rõ người trước mặt.
"Đừng đi..."
"Tiểu Nhung, anh chỉ ra ngoài nói chuyện với bác sĩ vài câu thôi."
Hứa Cảnh Dịch cúi sát xuống tai Tô Nhung, giọng nói dịu dàng vỗ về: "Đừng sợ, anh sẽ quay lại ngay."
"Tin anh được không?"
Giọng nói trầm ấm, quen thuộc khiến hàng mày của Tô Nhung giãn ra. Khi Hứa Cảnh Dịch hứa sẽ quay lại trong năm phút, cậu mới miễn cưỡng buông tay.
"Anh phải quay lại thật nhanh đấy..."
"Anh hứa."
Đóng cửa phòng bệnh phía sau lưng, Hứa Cảnh Dịch trao đổi vài câu với bác sĩ và viện trưởng đang chờ bên ngoài. Anh chuẩn bị quay lại thì nhận được một cuộc gọi.
Thấy tên người gọi, ánh mắt anh thoáng hiện vẻ bất ngờ. Khi bắt máy, đầu dây bên kia không lập tức lên tiếng. Cả hai im lặng một lúc.
"Hứa Cảnh Dịch, cậu còn đó không?"
Hứa Cảnh Dịch nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, giọng lạnh nhạt:
"Đi rồi."
"Ồ, vậy à." – Đầu bên kia ngừng lại một nhịp, giọng nói vẫn đều đều – "Ba tôi nói muốn gặp cậu."
"Để lần sau đi. Hôm nay có chút việc gấp."
"Ừ."
Người kia không hỏi thêm về việc gấp đó là gì. Khi chuẩn bị gác máy, đột nhiên anh ta nhớ ra gì đó: "À, sau khi về nước... cậu có gặp Tiểu Nhung không?"
"Chưa." – Hứa Cảnh Dịch đáp tỉnh bơ, nhưng ánh mắt lại tối đi đôi chút – "Sao vậy, Tô Yến Lâm ?"
"Tiểu Nhung, em ấy... thôi quên đi." – Bên kia đột ngột có tiếng ồn ào, hình như có chuyện phát sinh khiến Tô Yến Lâm bị phân tâm.
Không nói thêm gì nữa, anh ta nhanh chóng cúp máy.
Nhìn cuộc gọi vừa kết thúc, Hứa Cảnh Dịch nheo mắt, ngẫm nghĩ về câu nói còn dang dở của Tô Yến Lâm. Sau một lúc trầm ngâm, anh khẽ cười khẩy, rồi cất điện thoại, mở cửa bước vào phòng bệnh.
"Tiểu Nhung, anh về rồi đây."
Gương mặt anh lại hiện lên nụ cười dịu dàng quen thuộc khiến Tô Nhung an tâm. Giọng nói ấm áp vang lên theo tiếng mở cửa, anh chậm rãi bước vào phòng, khép cửa lại, ngăn cách thế giới dịu dàng bên trong với những ồn ào bên ngoài.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy và thấy Hứa Cảnh Dịch đang nằm cùng giường với mình, Tô Nhung bỗng có chút ngẩn ngơ. Nhìn quanh, cậu nhận ra đây không phải nhà của Hứa Cảnh Dịch. Mùi thuốc sát trùng trong không khí và bộ đồ bệnh nhân đang mặc cho biết rõ: đây là bệnh viện.
Cậu từ từ ngồi dậy, đầu vẫn còn choáng váng, đưa tay ôm trán, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi và khó chịu.
Cơ thể cậu mệt rã rời, chẳng còn sức lực. Chỉ riêng việc ngồi dậy thôi cũng đã tốn không ít sức.
Bàn tay đang đỡ trán đột nhiên bị một bàn tay lớn phủ lên. Hai bên thái dương được xoa nhẹ, và sau lưng là một vòng ôm rắn chắc, ấm áp.