- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: [HOÀN THÀNH]
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Anh ta hơi suy diễn, trong đầu cứ lặp đi lặp lại ba chữ "anh Giang" bằng giọng điệu là lạ, nhưng hoàn toàn không nhận ra rằng mình đã quên chưa giới thiệu tên Đặng Tử Kiệt với Tô Nhung.
Vì vậy mà Tô Nhung chỉ có thể gọi người đó theo cách xưng hô của Giang Tiền: A Kiệt.
Không rõ vì sao sắc mặt Giang Tiền đột nhiên thay đổi, Tô Nhung liên tưởng đến việc anh ấy vừa đi tìm bác sĩ nên khẽ nhíu mày, dè dặt hỏi:
"Viện trưởng Đình không sao chứ?"
Nghe cậu hỏi, cảm xúc mang tên "lý trí" cuối cùng cũng quay lại, Giang Tiền bình tĩnh đáp:
"Dì Đình không sao, đã qua cơn nguy hiểm rồi."
"Vậy thì tốt."
Tô Nhung thở phào, cơ thể như được thả lỏng, thậm chí không kìm được mà ngáp một cái.
"Em buồn ngủ rồi đúng không? Hai người mau về nghỉ đi, ở đây cứ để anh lo."
Vừa nói, Đặng Tử Kiệt vừa vẫy tay giục hai người về, hoàn toàn quên mất ánh mắt u ám mà Giang Tiền nhìn mình ban nãy.
Bị kéo đi ra khỏi bệnh viện, Tô Nhung chợt nhớ ra một chuyện.
Tối qua cậu chịu quay về cũng là vì đã đồng ý với Úy Khanh Duẫn rằng hôm nay sẽ quay lại tìm hăn.
Nếu giờ cứ thế rời đi, thì chẳng phải là thất hứa sao?
Cậu dừng bước, thấy Giang Tiền quay đầu lại nhìn mình, liền lúng túng nói:
"Anh Giang... anh về trước đi, em còn chút việc."
"Việc gì vậy?"
"Ờm... Là... có một người bạn của em cũng đang nằm viện."
Khuôn mặt vốn lạnh lùng nay lại thêm phần nghiêm nghị, hàng lông mày khẽ chau lại, ánh mắt tối sầm nhìn thẳng vào cậu thiếu niên vụng về không biết nói dối, tay Giang Tiền buông thõng bên người vô thức siết lại.
Thật sao?
Thật sự là có bạn nằm viện... Hay chỉ là không muốn đi chung với anh?
Khoảnh khắc ấy, Giang Tiền chẳng thể hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì nữa. Anh ta cảm thấy mình không thể nhìn thấu Tô Nhung, cậu đang dần dần chủ động rời xa anh.
Những ngón tay thon dài khẽ co lại, anh nuốt xuống cổ họng khô khốc của mình rồi nói: "Vậy... anh đợi em ở đây nhé?"
"Không... không cần đâu."
Tô Nhung vội xua tay từ chối. Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy vẻ mặt lộ rõ vẻ tổn thương của đối phương, cậu hơi sững lại, suy nghĩ rồi nói khẽ:
"Em có thể sẽ hơi lâu đấy."
"Không sao, anh đợi được."
Nếu người ta muốn đợi, thì... chắc cũng không phải không được.
Thầm nghĩ như vậy, Tô Nhung cảm thấy việc gặp Úy Khanh Duẫn chắc cũng không mất quá nhiều thời gian.
Cậu gật đầu đồng ý, nhưng khi nghe đối phương nói muốn đi cùng, sắc mặt cậu liền cứng đờ.
Có thể dẫn cả Giang Tiền đi cùng sao?
Nghĩ đến trạng thái của Úy Khanh Duẫn tối qua, Tô Nhung cảm thấy thôi cứ đừng tự chuốc phiền phức thì hơn.
Sau một hồi thương lượng, cậu hẹn Giang Tiền nửa tiếng sau sẽ quay lại sảnh tầng một, rồi xoay người đi về phía phòng bệnh của Úy Khanh Duẫn — hoàn toàn không phát hiện ra rằng Giang Tiền đang lặng lẽ theo dõi cậu từ phía sau.
Vì tối qua đã từng đến nên Tô Nhung nhớ rõ đường.
Đứng trước cửa phòng bệnh, cậu hít một hơi thật sâu.
*
Tiếng gõ cửa vang lên, khiến hai người đang căng như dây đàn trong phòng lập tức khựng lại.
Đứng trước giường Úy Khanh Duẫn, Diêm Minh nghiêng đầu nhìn ra cửa. Qua ô kính nhỏ trên cánh cửa, anh ta trông thấy người mà họ vừa mới nhắc đến — đồng tử liền co lại.
Phát hiện ánh mắt của Diêm Minh hơi thay đổi, Úy Khanh Duẫn lập tức hỏi:
"Là Tô Nhung đến à?"
Không thấy đối phương trả lời, anh liền làm động tác muốn xuống giường. Đúng lúc đó, Diêm Minh hạ giọng nói khẽ như cảnh báo:
"Anh Duẫn, tôi nhắc lại một lần nữa: Cậu ấy là người của cậu Tư Hứa."
"Anh không thể manh động!"
Hành động bước xuống giường khựng lại, Úy Khanh Duẫn ngước đôi mắt sâu hun hút của mình lên, nhìn thẳng vào mắt Diêm Minh: "Tôi không manh động."
Thế nhưng nhìn vào ánh mắt cuồng liệt ẩn sâu trong đáy mắt anh, Diêm Minh chỉ thấy nhức đầu, thái dương co rút từng cơn.
Không manh động á?
Nếu thật sự không manh động thì sao lại để bị phát hiện thứ kia giấu dưới gối?
"Tôi tự biết chừng mực. Những chuyện khác, đừng quản."
Xoay lưng về phía Diêm Minh, Úy Khanh Duẫn thẳng lưng đứng dậy, ánh mắt không rời khỏi thiếu niên mà hắn đã khắc ghi trong lòng, nhanh chóng mở cửa ra.
Cửa phòng bật mở. Nhìn thấy Úy Khanh Duẫn mặc đồ bệnh nhân đứng đó, Tô Nhung sững lại.
Cậu há miệng định nói gì đó, nhưng đối phương đã lên tiếng trước, đuổi người:
"A Minh, cậu ra ngoài đi."
Rõ ràng cảm thấy không khí giữa hai người không ổn, Tô Nhung chọn cách im lặng quan sát, không xen vào.
Mãi đến khi Diêm Minh rời khỏi, cậu vẫn chưa đoán ra rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa họ...
"Vào đi, Tô Nhung."
"Dạ..."
Ngập ngừng bước theo Úy Khanh Duẫn vào phòng, Tô Nhung khẽ khàng giữ khoảng cách nhất định với hắn, hai tay căng thẳng đan vào nhau trước bụng.
Cả hai đều im lặng một lúc lâu.
Ngay khi Tô Nhung sắp không chịu nổi nữa, người đàn ông trước mặt cuối cùng cũng xoay người lại nhìn cậu.
"Em... suy nghĩ thế nào rồi?"
Đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cậu thiếu niên cúi đầu, ánh mắt Úy Khanh Duẫn như lặng lẽ lướt qua từng đường nét trên gương mặt cậu, cuối cùng dừng lại nơi đôi mắt long lanh kia.
"...Xin lỗi."
Tô Nhung nhẹ giọng nói, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Sau cuộc trò chuyện đêm qua với Diêm Minh, cậu đã quay lại phòng bệnh của Úy Khanh Duẫn.
Lúc ấy, Úy Khanh Duẫn đã được bác sĩ khám và tâm trí tỉnh táo trở lại. Hắn thẳng thắn nói rõ chuyện nhận nhầm người, đồng thời chân thành xin lỗi vì những hành vi vượt giới hạn hôm đó.
Nhưng sau đó, hắn lại đưa ra một lời đề nghị.
Hắn nói, hắn hy vọng Tô Nhung có thể cho hắn một cơ hội — một cơ hội để bù đắp, một cơ hội để... trở thành bạn trai của Tô Nhung.
Lời đề nghị ấy khiến cậu hoảng loạn, tâm trí rối bời.
Vì Úy Khanh Duẫn vừa mới tỉnh dậy, cậu không dám từ chối thẳng thừng, chỉ có thể lắp bắp bảo cần thêm thời gian để suy nghĩ.
Nhưng thật ra, cậu hoàn toàn không cần thời gian. Cậu không hề có cảm tình với Úy Khanh Duẫn.
Tô Nhung là người nhút nhát, không dám trực tiếp từ chối, chỉ biết dựa theo mấy mẫu câu "từ chối lời tỏ tình" mà cậu tra được trên mạng, và nói: