- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: [HOÀN THÀNH]
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Chai rượu trong tay cuối cùng cũng được đặt xuống.
Nhìn Úy Khanh Duẫn bị đỡ dậy mà vẫn không thể động đậy nổi, trong đáy mắt Hứa Cảnh Dịch ánh lên một tia dữ tợn đáng sợ, đôi mắt đen lúc sáng lúc tối, gương mặt lạnh lùng, môi mím nhẹ, từng lời bật ra đều lạnh đến rợn người: "Chuyện này... chưa xong đâu."
Lời vừa dứt, anh bế người quay lưng rời khỏi phòng bao, để lại những vệ sĩ đang ngơ ngác nhìn nhau và gương mặt u ám của Diêm Minh.
Nhìn Úy Khanh Duẫn đã hôn mê bất tỉnh, máu me đầy mặt, Diêm Minh đau đầu không chịu được. Anh ta thật không thể ngờ người bạn thân thuở nhỏ mình lớn lên cùng lại yêu phải một người có quan hệ với nhà họ Hứa.
"Cậu... Aizz..." – nhất thời không biết nên nói gì, Diêm Minh đưa tay bóp trán, cảm thấy chóng mặt nhức đầu. Anh ra lệnh cho nhóm vệ sĩ: "Mau! Đưa cậu ta tới bệnh viện ngay!"
"Tuyệt đối không được để cậu ta chết!!!"
Chương
67
Bên trong xe là một sự tĩnh lặng kéo dài.
Vòng tay ôm lấy cậu tràn đầy hơi ấm, hương nước hoa mát lạnh mang mùi gỗ quen thuộc lẩn quẩn nơi đầu mũi. Bàn tay lớn khẽ vuốt lưng khiến Tô Nhung cảm thấy một cảm giác an toàn chưa từng có.
Hai tay cậu ôm chặt lấy cổ Hứa Cảnh Dịch, không chịu buông. Cậu rúc đầu vào lòng ng ực anh, hàng mi vẫn còn đọng nước, khiến áo sơ mi trước ngực anh bị thấm ướt.
Cảm nhận được sự ẩm ướt nơi lồ ng ngực, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch trầm xuống, môi mím chặt lại.
Bàn tay đặt trên ghế siết chặt thành nắm đấm, gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay, các khớp tay trắng bệch. Chỉ cần khẽ động một chút là vang lên tiếng răng rắc.
Có lẽ vì bị âm thanh đó làm cho giật mình, người trong lòng anh run rẩy rồi càng ôm anh chặt hơn.
"Em xin lỗi..."
Cậu khẽ thì thầm, như một lời an ủi yếu ớt. Tay còn lại thôi không siết nữa, Hứa Cảnh Dịch nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ của Tô Nhung, thu lại sát khí còn sót lại trong mắt, giọng nói dịu dàng như nước:
"Tiểu Nhung, xin lỗi em, anh đến muộn rồi."
"Ổn rồi. Không sao nữa đâu, đừng sợ."
Giọng anh nhẹ nhàng như một liều thuốc xoa dịu tốt nhất. Tô Nhung khẽ đáp "ừm" một tiếng, vẫn không chịu ngẩng đầu lên.
Một lúc sau, cậu cuối cùng cũng lên tiếng, giọng mang theo vẻ rụt rè:
"Anh Cảnh Dịch, em sợ..."
"Anh ta... Úy, Úy Khanh Duẫn... có sao không?"
Chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh khuôn mặt bê bết máu của Úy Khanh Duẫn lại hiện về. Tô Nhung nhớ rất rõ, ngay cả khi bị cậu đập xuống bằng gạt tàn, khóe miệng hắn vẫn còn nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo rợn người.
Giống như một con ác quỷ bước ra từ địa ngục.
Cậu cứ ngỡ chỉ cần đánh một cú như vậy là hắn sẽ buông tay, nhưng ngược lại, Úy Khanh Duẫn còn siết chặt cậu hơn – như một cơn ác mộng không lối thoát. Nếu không nhờ sự xuất hiện kịp thời của Hứa Cảnh Dịch, e rằng cậu đã không thể thoát khỏi nanh vuốt ấy.
Bàn tay đang vỗ về sau lưng đột nhiên ngừng lại, rồi áp lên vai cậu qua lớp áo. Lực tay mạnh hơn một chút.
"Tiểu Nhung... vẫn còn lo cho hắn sao?"
Giọng Hứa Cảnh Dịch hơi khàn, mơ hồ khó hiểu khiến Tô Nhung chưa kịp phản ứng. Khi cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt đỏ lập tức bị ánh nhìn sâu thẳm, đen kịt như đáy vực kia khóa chặt.
Tô Nhung hơi khựng lại, lúc này mới nhận ra trong câu nói kia ẩn chứa nguy hiểm, lạnh buốt như cơn gió lùa sau gáy cậu trong căn phòng bao khi nãy.
Nhưng rất nhanh thôi, thứ cảm xúc đáng sợ ấy tan biến.
Hoặc nói đúng hơn... là bị anh che giấu đi rồi.
Một bàn tay mang theo chút lạnh áp lên đôi mắt ướt đẫm nước của cậu, trước mắt bỗng tối sầm lại, bên tai là giọng nói dịu dàng như gió mùa xuân:
"Yên tâm, hắn sẽ không sao đâu."
Câu trả lời của Hứa Cảnh Dịch nhẹ nhàng mà mơ hồ, tránh né trọng tâm. Nhưng Tô Nhung lại không nhận ra điều đó, chỉ đơn thuần cho rằng anh đang nói về việc Úy Khanh Duẫn sẽ không sao.
"Thật sự không sao chứ? Nhưng... hắn bị thương nặng lắm..."
"Tiểu Nhung."
"Tin anh đi, sẽ không sao đâu."
Anh cắt ngang lời cậu. Gương mặt trầm xuống, trong lòng trào lên vị chua gắt của ghen tuông. Anh thật sự không muốn nghe thấy bất kỳ cái tên người đàn ông nào khác được nhắc ra từ miệng người cậu thiếu niên này.
Việc anh có thể kiềm chế bản thân trong căn phòng bao khi nãy... đã là giới hạn rồi.
Nếu Tô Nhung còn tiếp tục nhắc tới Úy Khanh Duẫn, anh không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì khủng khiếp hơn.
"Ngoan nào, đừng nghĩ nữa." Anh thì thầm, "Anh sẽ lo được mọi thứ."
"Tin anh."
Giọng nói nhẹ nhàng ấy vang vọng bên tai, khiến Tô Nhung ngoan ngoãn gật đầu, để bản thân hoàn toàn chìm vào bến bờ an toàn mà Hứa Cảnh Dịch đã xây cho mình, mù quáng gạt bỏ thứ cảm giác nguy hiểm kỳ lạ kia.
*
Sau một giấc ngủ sâu, khi mở mắt ra, Tô Nhung ngẩn người nhìn căn phòng quen thuộc.
"Tỉnh rồi à?"
Giọng nói của Hứa Cảnh Dịch kéo cậu về hiện thực. Cậu quay sang, thấy anh đang ngồi trên chiếc ghế đơn cạnh cửa sổ sát đất, cách cậu một khoảng không xa.
Ánh sáng trong phòng khá mờ, rèm cửa được kéo kín. Tô Nhung nheo mắt nhìn bóng dáng kia đang khuất trong bóng tối.
Cậu chống người ngồi dậy, vừa mới ngẩng đầu thì người kia đã đến bên cạnh rồi.
Khi nãy... hình như Hứa Cảnh Dịch vừa bỏ thứ gì đó vào túi.
Ánh mắt bất giác dừng lại nơi túi áo anh, Tô Nhung còn đang ngẩn ngơ thì đầu đã bị một bàn tay xoa nhẹ.
"Đang nghĩ gì thế?"
Nệm sau lưng hơi lún xuống, vai cậu bị người đỡ lấy, sau lưng áp sát vào một thân hình cao lớn. Cậu có thể cảm nhận được sự rung nhẹ mỗi khi người đó cất lời.
Tô Nhung lắc đầu, hoàn toàn không nhận ra khoảng cách giữa hai người giờ phút này đã vô cùng thân mật.
Hoặc là... cậu đã quá quen với sự tiếp cận tự nhiên của Hứa Cảnh Dịch, đến mức không còn cảm giác khác lạ – cho rằng mọi thứ giữa hai người là điều bình thường giữa hai người bạn thanh mai trúc mã.
"Chỉ là đang ngẩn người thôi."
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm thấp, giọng anh khàn khàn:
"Giờ thấy sao rồi?"
"Trong người hơi đau, cổ thì mỏi nhừ..."
"Cổ à?"
Một bàn tay lành lạnh áp lên chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn của cậu, đầu ngón tay hơi thô ráp xoa nhẹ vùng ấy:
"Anh đã bôi thuốc rồi, nhưng phải vài ngày vết bầm mới mờ đi được."
Tô Nhung quay lưng về phía Hứa Cảnh Dịch nên không thấy được tia u tối trong mắt anh. Nhưng cậu vẫn nhạy cảm rùng mình một cái.
"Em thấy lạnh à?"