- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: [HOÀN THÀNH]
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
"Chúng ta ra ngoài ban công nói chuyện một chút nhé?"
"Vâng ạ." Cậu gật đầu đồng ý ngay, nhưng khi chuẩn bị bước đi lại chợt hỏi:
"Anh Cảnh Dịch, anh không cần tiếp chuyện với người nhà họ Tần sao?"
"Họ Tần à?"
Ánh mắt lạnh lẽo quét qua nhóm người kia một lượt, nhưng khi nhìn về phía Tô Nhung thì lại ngập tràn ấm áp dịu dàng. Hứa Cảnh Dịch lắc đầu:
"Không cần đâu."
"Tiểu Nhung, theo anh."
Bàn tay to lớn nắm lấy tay cậu, kéo cậu về phía mình, mạnh mẽ ôm trọn vào lòng.
Ở đằng xa, người nhà họ Tần đã đi đến trước mặt Úy Khanh Duẫn. Tô Nhung thậm chí còn nghe được giọng nói của Úy Khanh Duẫn đang trò chuyện.
Cậu vừa định ngoảnh đầu lại thì phía sau gáy đã bị một bàn tay to lớn giữ lại. Giọng Hứa Cảnh Dịch dịu dàng vang bên tai, như đang trêu đùa: "Anh sắp ghen rồi đấy."
"Đừng nhìn bọn họ, nhìn anh đây này."
Ánh mắt Úy Khanh Duẫn kín đáo rời khỏi hai người vừa rời đi, nhìn về phía gia chủ nhà họ Tần đang tiến tới. Trên gương mặt hắn đã đeo lên nụ cười lễ độ đúng mực như một chiếc mặt nạ hoàn hảo.
Giữa đám đông, cũng có một ánh mắt khác luôn dõi theo hai người vừa rời đi, đặc biệt là ánh mắt ấy cứ mãi dừng trên người thiếu niên nhỏ nhắn.
Mãi đến khi hai người kia khuất hẳn vào ban công, ánh mắt Giang Tiền mới lặng lẽ thu lại.
"Giám đốc Úy, để tôi giới thiệu, đây là con trai trưởng nhà tôi – Tần Tiền."
"Tiểu Tiền, đây là giám đốc Úy của tập đoàn Úy Hành. Đừng thấy cậu ấy trẻ mà coi thường, giám đốc Úy ở thương trường nổi tiếng lắm đấy." Vừa nói, ông chủ nhà họ Tần vừa giơ ngón cái lên, "Con nên học hỏi nhiều vào."
"Không dám nhận đâu, tổng giám đốc Tần quá khen rồi."
Úy Khanh Duẫn mỉm cười gật đầu, đưa tay ra bắt: "Chào cậu, tôi là Úy Khanh Duẫn."
Ánh mắt đen thẫm nhìn bàn tay được đưa ra, Giang Tiền bước lên một bước, bắt tay đối phương: "Chào anh, tôi là Giang Tiền."
Nghe cái tên ấy, Úy Khanh Duẫn khựng lại một chút, ánh mắt nhìn Giang Tiền bỗng lóe lên điều gì đó khó tả.
Trong khi đó, gia chủ họ Tần bên cạnh khi nghe thấy cái tên ấy thì sắc mặt hơi cứng lại, ánh mắt thoáng lộ vẻ khó chịu, nhưng ông vẫn bật cười ha hả: "Trên hộ khẩu còn chưa đổi tên, Giang Tiền là tên cũ của thằng bé."
"À." Úy Khanh Duẫn gật đầu như đã hiểu rõ, mỉm cười nói:
"Đổi tên xong đổi cách gọi cũng được, dù sao thì cũng là người nhà họ Tần mà."
Nghe vậy, lông mày Giang Tiền hơi nhíu lại, sau đó bình thản thu lại ánh nhìn.
Buổi trò chuyện xã giao kết thúc, gia chủ họ Tần dẫn mọi người đi chào hỏi khách khứa. Nhân lúc trống, ông quay sang nói nhỏ với Giang Tiền:
"Sao con lại tự giới thiệu là Giang Tiền trước mặt giám đốc Úy?"
Dọc đường vừa rồi anh ta không hề nhắc đến cái tên đó, chỉ đến trước mặt Úy Khanh Duẫn mới nói ra.
"Nói nhầm thôi." – Giang Tiền đáp gọn lỏn rồi im bặt, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh của thiếu niên vừa nãy đi bên Úy Khanh Duẫn.
Người đó là ai?
Là người đã dẫn Tô Nhung đi – rốt cuộc là ai?
Chương
15
Tô Nhung và Hứa Cảnh Dịch không ở ngoài ban công quá lâu.
Lúc này trời đã tối hẳn. Trong những chậu cây cảnh trang trí ở ban công có vài con muỗi ẩn nấp rất khó phát hiện.
Thấy mu bàn tay và cổ của Tô Nhung bị muỗi đốt sưng đỏ lên, Hứa Cảnh Dịch xót xa dùng tay xua muỗi, cố gắng đuổi những con đang bay quanh thiếu niên.
Những chỗ bị đốt đã bị Tô Nhung gãi đến đỏ ửng, nhìn thấy anh đang nghiêm túc xua muỗi vì mình, Tô Nhung mấp máy môi, định nói gì đó.
Nhưng giây tiếp theo, một tiếng "vo ve" đột ngột vang bên tai khiến cậu giật mình, phản xạ né sang bên kết quả là ngã nhào vào lòng Hứa Cảnh Dịch.
Mùi hương gỗ mát lạnh quyện cùng mùi tuyết tùng thanh nhã tỏa ra từ người anh bao quanh lấy Tô Nhung. Cậu khẽ hít mũi, định đứng thẳng lên thì nhận ra bàn tay phía sau lưng mình đang đặt vững vàng, như muốn giữ cậu lại.
Bàn tay khớp rõ ràng, mạch máu lộ rõ khẽ vuốt v e tấm lưng mỏng manh của thiếu niên. Hứa Cảnh Dịch cúi đầu, nhìn thiếu niên đang rúc trong lòng mình, đôi mắt sâu thẳm thoáng lóe lên một tia u tối.
Tay còn lại của anh nhẹ nhàng đặt lên sau gáy Tô Nhung, một bàn tay gần như che kín chiếc cổ trắng mịn của cậu.
"Sao muỗi cứ đốt mình em vậy chứ..."
Giọng nói nho nhỏ uể oải phát ra từ trong ngực. Hứa Cảnh Dịch không nhịn được cong môi cười, giọng nói khẽ khàn đi:
"Vì em thơm quá mà."
Cơ thể mềm nhũn trong lòng anh, dù mảnh mai nhưng lại mềm mại vô cùng, như không có xương vậy. Thật ra chẳng cần cúi đầu, mùi hương nhẹ nhàng từ người Tô Nhung đã đủ khiến người ta say mê.
Rất thơm, thơm đến chết người.
Hứa Cảnh Dịch biết rõ muỗi không chọn người theo mùi hương, nhưng anh vẫn cố tình đùa cợt để chọc cậu.
Quả nhiên, Tô Nhung lí nhí phản bác: "Em làm gì mà thơm... em có xịt nước hoa đâu..."
Dù hôm nay được trang điểm ăn mặc tươm tất, nhưng lúc thợ tạo mẫu định xịt nước hoa thì cậu đã kiên quyết từ chối.
Cậu ngẩng đầu định nói thêm thì cảm nhận được lồ ng ngực người đàn ông khẽ rung lên. Trên đầu vang lên tiếng cười trầm thấp.
Cảm thấy mình đang bị chọc ghẹo, Tô Nhung phụng phịu bĩu môi, định đẩy anh ra thì lại nghe anh dịu dàng nói: "Được rồi, vào trong thôi."