- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: [HOÀN THÀNH]
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Hiện tại Hứa Cảnh Dịch tỏ ra vô cùng bình tĩnh, trông giống như một người có thể thương lượng được.
"Đúng vậy, chúng tôi đã cử đội cứu hộ đi tìm kiếm, hiện giờ đang chờ tin tức..." – lời của cảnh sát Lưu còn chưa dứt thì điện thoại ông mang theo chợt vang lên, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
"Alo, là tôi đây. Tình hình thế nào rồi?"
"Đã tìm thấy rồi?" Giọng của cảnh sát Lưu nhẹ hẳn đi như trút được gánh nặng, nhưng rất nhanh lại trở nên căng thẳng: "Người bị thương đưa đi bệnh viện trước, mấy người còn lại... được, đưa lên đây trước đi!"
Cúp máy xong, cảnh sát Lưu quay sang nói với Lâm Nhất Hòa: "Đã tìm được bốn người, hai nữ sinh được đưa đến bệnh viện trước, hai nam sinh còn lại không bị thương nghiêm trọng, đang trên đường đến đây."
Thông tin còn thiếu một người khiến cả căn phòng lặng đi, Lâm Nhất Hòa há miệng định nói thì đã nghe cảnh sát Lưu tiếp lời: "Công tác cứu hộ vẫn đang tiếp tục, đợi các em ấy về rồi hỏi rõ tình hình."
Nói xong, ánh mắt ông nhìn về phía cửa, suốt cả quá trình không hề liếc sang Hứa Cảnh Dịch lấy một lần.
Ngay tức khắc, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch chợt tối sầm, cơn bất an dâng lên dữ dội, anh hiểu ngay có chuyện không ổn.
*
"Cậu nói là... lúc mọi người định thần lại thì Tiểu Nhung đã biến mất rồi?"
Giọng hỏi lạnh như băng vang lên bên tai. Nhạc Sâm – người đang khoác chăn lông màu xám, nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Cảnh Dịch, trong đáy mắt là sự hối hận và bất lực sâu kín: "Phải... em không giữ được anh ấy."
"Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột."
Khi họ ra khơi, chỉ có một ít gió biển nhẹ, bầu trời quang đãng, hoàn toàn không có dấu hiệu gì sắp có bão.
Bởi vì tin vào lời người cho thuê tàu, họ đã xem nhẹ những lời cảnh báo, kiên quyết ra khơi.
Ban đầu mọi chuyện rất thuận lợi, chiếc du thuyền lướt sóng theo chiều gió, cảm giác thật tự do và phóng khoáng. Sóng biển trắng xóa vỗ dạt dào, để lại một vệt nước dài như tấm lụa trắng trải dài trên mặt biển.
Vấn đề phát sinh từ động cơ du thuyền – nhân viên kỹ thuật đã không kiểm tra kỹ trước khi xuất phát, khiến máy đột ngột trục trặc giữa biển. Tất cả thiết bị liên lạc đều vô hiệu, cả nhóm bị mắc kẹt giữa đại dương.
Trên tàu có một thuyền cứu sinh cỡ nhỏ, vì lúc đó còn sớm nên nhân viên lái tàu quyết định quay lại đất liền để tìm cứu viện, để năm sinh viên ở lại du thuyền.
Trên tàu có đủ thức ăn, nước uống, áo phao và vài thiết bị cấp cứu, thời gian rời đi chỉ khoảng hai tiếng nên mọi người không nghĩ có gì nghiêm trọng.
Ai cũng nghĩ vậy.
Nhưng một tiếng sau khi người lái rời đi, thời tiết trên biển bất ngờ thay đổi.
Mây đen kéo đến, gió lớn ập tới, mưa đổ ào ào như thác lũ. Chiếc du thuyền nhỏ bé chao đảo điên cuồng theo từng đợt sóng dữ.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, thân tàu bằng sắt không chịu nổi những cơn sóng hung dữ, hết đợt này đến đợt khác đập thẳng xuống tàu.
Cả năm người bị dầm mưa ướt sũng, chỉ còn biết ôm chặt lấy lan can để tránh bị hất văng xuống biển.
Ai cũng biết, rơi xuống đó... thì cơ hội sống sót gần như bằng không.
Tiếng khóc hối hận hòa lẫn trong tiếng gió, hai nữ sinh run rẩy ôm chặt lan can. Một đợt sóng lớn nữa lại ập tới, du thuyền chao đảo dữ dội như sắp lật úp.
"Rốt cuộc có ai đến cứu không vậy?!!"
"Gió to thế này thì ai mà tới được chứ?!?"
"Hức hức hức... tôi hối hận quá, có khi nào mình chết ở đây không?!"
Tiếng hét gần như gào thét, cả năm người không thể nghe rõ nhau nói gì.
Không rõ trên mặt là nước mưa hay nước mắt, Lưu Bối Bối lớn tiếng gọi về phía Trương Trúc Bình: "Trương Trúc Bình, bây giờ chúng ta phải làm sao?!"
"Tất cả là tại cậu! Ai bảo đòi ra biển?!"
"Giờ mới trách tôi à?" – Trương Trúc Bình gạt nước mưa khỏi mặt, hét trả: "Chẳng phải chính cậu nói muốn chơi trò gì đó mạo hiểm sao?! Nói đi!!"
"Trương Trúc Bình, cậu...!!" – Chưa kịp dứt lời thì một cơn sóng lớn nữa lại ập đến, đập mạnh vào du thuyền, khiến ai nấy đều tê dại cả người.
Nhìn thấy cậu thiếu niên bên cạnh im lặng từ đầu tới giờ, Nhạc Sâm vội dùng thân mình chắn cho Tô Nhung khỏi đợt sóng kế tiếp. Cậu ta lo lắng hét lên:
"Anh Nhung! Anh sao rồi?! Còn ổn chứ?!!"
"Anh... vẫn ổn..." – Giọng của Tô Nhung rất nhỏ, ôm chặt lấy lan can đã ngốn gần hết sức lực của cậu. Mặt cậu đẫm nước, mắt cũng không thể mở nổi vì bị mưa biển vỗ liên tục.
Cả khuôn mặt trắng bệch, dù vẫn ôm chặt lan can, nhưng thân hình gầy gò của cậu cứ bị sóng đánh dạt, va đập từng nhịp vào thanh sắt cứng ngắt.
Rét buốt, đau đớn – toàn thân như bị ngâm vào nước đá, tê dại đến mức không còn cảm giác, sức lực cũng cạn dần theo từng đợt sóng.
Thể lực của Tô Nhung vốn yếu, lại thiếu rèn luyện trong thời gian dài, khiến cậu trở thành người đầu tiên kiệt sức trong tình huống nguy cấp.
Có vẻ như Nhạc Sâm cũng nhận ra cậu đang yếu dần, cánh tay ôm lan can trở nên lỏng lẻo, cậu cắn răng, dồn hết sức ôm lấy Tô Nhung vào lòng, hét bên tai cậu:
"Anh Nhung! Cố lên! Làm ơn đừng buông xuôi!!"
Nhưng Tô Nhung thật sự quá mệt rồi. Cơ thể đã tê cứng, lạnh buốt đến mức chẳng còn cảm giác, hành động trở nên cứng đờ. Cậu biết mình sắp không cầm cự nổi nữa, cố gắng mở miệng nói: "Nhạc Sâm... buông anh ra đi."
Dù Nhạc Sâm có khỏe đến đâu thì cũng khó mà giữ nổi hai người. Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, việc tự bảo vệ bản thân là điều khôn ngoan nhất.
"Em không buông!!"
Dù có chết, cậu ta cũng không buông tay.
Nhạc Sâm rất rõ, nếu buông tay, dù cậu có sống sót... thì cả đời này cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Chính cậu ta là người kéo Tô Nhung đi chơi, dù trước đó Tô Nhung đã nhắc trời có thể xấu, nhưng cậu ta vẫn cố chấp không nghe, chỉ muốn có chuyến đi biển với người mình quý mến.
Cắn chặt răng, Nhạc Sâm cố nặn ra một câu run rẩy từ trong lồ ng ngực: "Anh... Tô Nhung... ôm lấy em, ôm chặt lấy em đi!!"
Cơ thể nhỏ bé trong vòng tay cậu lạnh ngắt, thân nhiệt tụt quá thấp khiến Nhạc Sâm biết rất rõ – nếu còn chậm trễ nữa, Tô Nhung thật sự... có thể sẽ mất mạng.