- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: [HOÀN THÀNH]
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Vòng eo trắng trẻo, mềm mại hiện rõ trước mắt, hai hõm lưng lõm sâu, chỉ cần một tay là ôm trọn. Chiếc q**n l*t rộng thùng thình cứ lơ lửng trên hông, lỏng lẻo như chỉ cần kéo nhẹ là có thể trượt xuống, để lộ ra vùng da nhạy cảm trắng mịn phơn phớt hồng.
Rèm cửa trong phòng ngủ được kéo toang hoàn toàn. Thiết kế ba mặt kính khiến ánh nắng rực rỡ dễ dàng tràn ngập khắp căn phòng, chiếu lên làn da vô thức lộ ra ngoài của cậu trai nhỏ.
Làn da vốn đã trắng, dưới ánh sáng dịu ấm của mặt trời lại càng trở nên chói lóa.
Nhìn Tô Nhung đang cúi thấp người hơn nữa, Hứa Cảnh Dịch khẽ nuốt xuống, giọng nói vốn trong trẻo bỗng trở nên khàn đặc: "Tiểu Nhung, trước tiên mặc đồ của anh đi đã."
Cậu tự nhiên đồng ý lời đề nghị của anh, mái tóc rối xù vì ngủ dậy lắc lư theo bước chân cậu khi cậu đi vào nhà tắm. Cậu hoàn toàn không nhận ra hơi thở của Hứa Cảnh Dịch đã trở nên nặng nề, ánh mắt cũng tối sầm lại vì phải cố gắng đè nén bản thân.
Uống một hơi cạn ly sữa đậu nành, Tô Nhung vừa lau miệng vừa hỏi:
"Anh Cảnh Dịch, anh dậy từ sớm rồi ạ?"
Thực ra lúc sáng cậu có hơi lơ mơ tỉnh dậy, nhưng khi ấy trên giường chỉ còn một mình cậu. Cậu chỉ mơ hồ cảm thấy phòng tắm trong phòng ngủ có đèn đang bật sáng.
"Ừm, khá sớm."
Thu dọn bát đũa trên bàn thành một chồng gọn gàng, lại rút hai tờ giấy lau mặt bàn, Hứa Cảnh Dịch nói: "Tầng năm của khu căn hộ này có phòng gym. Anh lên đó tập thể dục một chút."
"Em có hứng không? Mai cùng đi nhé?"
"Không ạ, tối nay em về trường rồi." – Tô Nhung lắc đầu từ chối, rồi đứng dậy giúp anh mang bát đũa vào bếp.
Thiết kế bếp mở khiến mọi động tác đều lọt vào tầm mắt. Hứa Cảnh Dịch nhìn Tô Nhung đặt bát đĩa vào bồn rửa, ánh mắt anh trầm xuống, lẩm bẩm một cách lạnh nhạt:
"Vậy à, Tiểu Nhung tối nay phải về rồi..."
"Gì cơ ạ?"
Tiếng nước chảy xối xả lấn át mất câu nói, Tô Nhung quay đầu lại, tay vẫn cầm chiếc đĩa sứ viền bạc.
"Không có gì." – Hứa Cảnh Dịch bước tới nhận lấy chiếc đĩa từ tay cậu, vẻ mặt tự nhiên nói tiếp:
"Anh đang nghĩ xem lát nữa nên đi đâu."
"Tiểu Nhung, muốn ra ngoài đi dạo không?"
"Dạ được, đi dạo thì em ok mà." – Cậu gật đầu đồng ý, chỉ cần không phải hoạt động tốn sức thì chuyện gì cậu cũng sẵn sàng tham gia.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên. Tô Nhung quay đầu nhìn về phía cửa.
"Quần áo anh đặt họ mang tới rồi."
"Là đồ mặc ra ngoài cho em đấy, lần này chắc chắn vừa."
Quả nhiên lời Hứa Cảnh Dịch nói không sai.
Từ cổ áo đến cạp quần, mọi thứ đều vừa vặn với cơ thể cậu. Chất liệu vải lại tốt, mặc ra ngoài không hề thấy bí bách hay khó chịu.
Hai người cùng mặc đồ thể thao tông xuyệt tông, đi trên đường cứ như hai anh em thân thiết.
Tô Nhung âm thầm nghĩ vậy, rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Cảnh Dịch, lại nhìn xung quanh, tò mò hỏi:
"Anh Cảnh Dịch, mình đi đâu thế ạ?"
"Cưỡi ngựa."
Tay anh đặt tự nhiên lên vai Tô Nhung. Hai người sánh vai trên đường, khoảng cách chẳng khác nào các cặp đôi thân mật.
"Tiểu Nhung còn nhớ Thanh Trúc không?"
"Dĩ nhiên là nhớ rồi!"
Vừa nhắc đến Thanh Trúc, cảm xúc của Tô Nhung lập tức bừng lên. "Nhưng em tưởng nó được đưa ra nước ngoài rồi mà, chẳng lẽ..."
"Đúng vậy, hôm qua vừa được vận chuyển về nước." – Hứa Cảnh Dịch mỉm cười, đưa tay xoa đầu cậu – "Nó rất nhớ em đấy."
Tô Nhung bán tín bán nghi. Cậu không tin sau ngần ấy năm, Thanh Trúc vẫn còn nhớ đến mình.
Nhưng khi con ngựa màu nâu đen ấy từ xa chậm rãi bước tới, rồi chủ động dụi đầu vào tay cậu, Tô Nhung mới tin nó thực sự vẫn nhớ cậu.
Cậu vẫn còn nhớ lần cuối gặp nó, Thanh Trúc chỉ là một chú ngựa nhỏ. Bộ lông khi ấy đã rất đẹp, nhưng còn xa mới rậm rạp và bóng mượt như bây giờ.
Cảm nhận được sự thân thiết ấy, viền mắt Tô Nhung bất chợt đỏ hoe.
Hồi nhỏ, cậu thường theo Hứa Cảnh Dịch đến trang trại ngựa chơi. Trong số những con ngựa ở đó, Thanh Trúc là thân với cậu nhất. Nhưng vì lúc ấy nhát gan, ai khuyên thế nào cậu cũng không dám lên ngựa, chỉ coi Thanh Trúc như thú cưng để chơi cùng.
Nhưng ngựa ở trang trại sớm muộn cũng sẽ bị người khác chọn mua. Để Thanh Trúc không bị đưa đi, Hứa Cảnh Dịch đã nhận nuôi nó.
Sau đó anh ra nước ngoài, Thanh Trúc cũng được đưa đi không lâu sau đó.
"Muốn cưỡi thử không?"
Tô Nhung theo phản xạ định lắc đầu, nhưng khi nhìn con ngựa đen nâu đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cậu, trong lòng cậu lại vừa sợ vừa mong chờ, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hứa Cảnh Dịch:
"Nhưng em sợ..."
Dù từng xem Hứa Cảnh Dịch cưỡi ngựa không biết bao nhiêu lần, nhưng bản thân cậu chưa từng thử.
"Anh sẽ dẫn em cưỡi, đừng sợ."
Hứa Cảnh Dịch bật cười. Thấy Tô Nhung thật sự muốn thử, anh dẫn cậu đi thay đồ bảo hộ.
Quần áo và thiết bị không khó mặc, nhờ có sự giúp đỡ của Hứa Cảnh Dịch, Tô Nhung nhanh chóng chuẩn bị xong và đứng chờ ở bên cạnh.
Trong lúc anh ra ngoài dặn dò nhân viên một vài chuyện, cậu đợi một lát rồi vì quá háo hức mà bước ra ngoài, chống tay vào lan can nhìn vào khu cưỡi ngựa.
Bỗng nhiên, cậu dường như trông thấy hai bóng người quen thuộc...
Một con ngựa lớn màu trắng ngà đang đi đi lại lại ở rìa sân tập, thi thoảng lấy chân sau đá nhẹ xuống đất, truyền đạt ý định muốn chạy băng băng với người cưỡi trên lưng nó.
Nhưng người đàn ông cưỡi trên lưng ngựa lại chẳng hề để tâm. Hắn ta giữ chặt dây cương, ra lệnh: "Phong Bạo, nghe lời."
Phong Bạo lắc mạnh cái đuôi dài tỏ vẻ bất mãn, dù nó phát ra tiếng phì phì đầy hậm hực, nhưng cuối cùng cũng chịu dừng lại không đi loạn nữa.
Thấy con ngựa đã ổn định, Hình Diễm Thần lại nhìn về phía người đang đứng ngoài hàng rào sân cưỡi, nhíu mày hỏi: "Cậu thật sự không cưỡi à?"
"Thế cậu đi với tôi ra đây làm gì?"
Người bị hỏi đang cúi đầu xem điện thoại, bị ánh nắng gay gắt chiếu thẳng vào mắt nên phải nheo lại.
Không thể đợi mình xuống ngựa rồi nói chuyện à?
"Cậu tưởng tôi muốn đến sao?" – anh ta đáp lại, rồi lùi về sau hai bước như phòng bị khi thấy Phong Bạo có vẻ muốn nhảy nhót.
"Nếu không phải ông nội anh nhờ tôi tới, tôi đã về trường lâu rồi." – Tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt của Sở Lam lại liếc Hình Diễm Thần như nhìn kẻ ngốc.