- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: [HOÀN THÀNH]
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
"Thế nào, ổn chứ? Món sở trường nhất của tôi chính là bánh bao đấy."
Thấy Hứa Cảnh Dịch và Tô Nhung đều gật đầu khen ngon, Trác Tiêu vui ra mặt, liền gắp một cái bánh bao bỏ vào đ ĩa trước mặt Tác Gia Nhiên.
"A Nhiên, nếm thử xem?"
Tác Gia Nhiên cắn một miếng nhỏ, nuốt xuống rồi cũng đưa ra nhận xét tương tự: "Ngon."
"Ngon là được rồi, nếu em thích, lần sau anh lại làm cho."
"Được."
Thấy hai người kia qua lại ăn ý như vậy, Tô Nhung nhìn mà trong lòng không khỏi tò mò, thầm đoán quan hệ giữa họ: Là anh em à?
Nhưng trông có vẻ thân mật lắm, rốt cuộc họ là... quan hệ gì nhỉ?
"Hai người tính rời đi thế nào?"
Tiếng hỏi của Tác Gia Nhiên kéo Tô Nhung về thực tại, vừa nghe xong cậu liền nghe thấy Hứa Cảnh Dịch trả lời: "Nếu cậu không muốn bị người khác quấy rầy, tôi dự định sẽ lái thuyền rời khỏi vùng biển này..."
"Lái thuyền á?"
Đang cắn một miếng bánh bao dở dang, Trác Tiêu bất chợt lên tiếng. Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, anh ta vội nuốt nhanh rồi nói: "Thuyền của cậu hỏng rồi, bên trái bị va tạo thành một lỗ lớn, chắc không thể chạy nổi nữa đâu."
Nghe vậy, Hứa Cảnh Dịch nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
"Không chạy được?"
*
Chương
56
Thấy Hứa Cảnh Dịch nhìn về phía mình, Trác Tiêu gật đầu, vừa nhai nốt miếng bánh bao cuối cùng, vừa nói:
"Ừ, hôm qua tôi thấy bên trái du thuyền bị vỡ một mảng. Sáng nay quay lại xem thì thấy lỗ đó còn nứt to hơn."
"Với cả bên trong đã ngấm nước rồi, tôi đoán là tạm thời không thể sử dụng được."
"Tôi sẽ qua xem thử."
Hứa Cảnh Dịch gật đầu bình tĩnh. Thấy Tô Nhung đang căng thẳng nhìn mình, anh liền giơ tay xoa nhẹ đầu cậu: "Không sao đâu, anh sẽ xử lý được."
"Anh đi xem tình hình một chút, em có muốn..."
"Em muốn đi cùng anh."
Tô Nhung chưa để anh nói hết câu đã nhanh chóng xen lời.
Từ lúc tỉnh lại, Tô Nhung như một chiếc bóng nhỏ, dính chặt lấy Hứa Cảnh Dịch, không rời anh nửa bước.
Dù rằng người cứu cậu là Trác Tiêu và Tác Gia Nhiên, nhưng trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ như ở hòn đảo này, với Tô Nhung, Hứa Cảnh Dịch mới là người quen thuộc duy nhất – là người duy nhất khiến cậu cảm thấy an toàn.
Biết rằng Hứa Cảnh Dịch đã một mình ra khơi để tìm cậu, Tô Nhung lại càng không muốn rời xa người ấy.
Giống như chú nai nhỏ được thần linh cứu giúp, chỉ khi ở bên thần linh mới thấy bình yên.
"Được, vậy chúng ta cùng đi xem."
*
Thực tế còn tệ hơn lời Trác Tiêu mô tả.
Chiếc du thuyền bị mắc kẹt trên bãi đá ngầm, thân thuyền đầy những vết trầy xước chẳng biết do cái gì cào vào. Xung quanh là những lá khô ngấm nước biển, dính lại thành từng mảng màu nâu. Phía dưới mạn trái có một lỗ thủng to bằng cái đ ĩa ném, nước biển đã ngấm vào trong thân thuyền.
Tô Nhung ngẩng đầu nhìn Hứa Cảnh Dịch đang đứng trên du thuyền kiểm tra, cậu vừa định bước lên vài bước thì đã bị gọi giật lại.
"Tiểu Nhung, đứng yên tại chỗ, đường chỗ này khó đi lắm."
Xung quanh toàn là đá đen nhọn hoắt, hình thù kỳ lạ, xếp chồng lên nhau lỏng lẻo, rất khó để tìm được chỗ đặt chân vững. Mặt đá còn bám đầy sinh vật biển, nếu trượt ngã chắc chắn sẽ bị thương.
Tô Nhung ngoan ngoãn gật đầu, không bước tới nữa, đứng yên tại chỗ chờ anh kiểm tra xong.
"Sao rồi anh?"
Đợi Hứa Cảnh Dịch quay trở lại an toàn, cậu mới lên tiếng hỏi: "Du thuyền còn dùng được không ạ ?"
"Pin và dầu còn khá nhiều, hệ thống điện vẫn hoạt động được."
Anh giơ tay che ánh nắng đang chiếu thẳng vào đầu Tô Nhung, giọng trầm xuống: "Nhưng động cơ đã bị nước tràn vào, có thể sẽ ảnh hưởng."
"Anh vừa kiểm tra hệ thống dây điện, tín hiệu không ổn định, chập chờn. Phải sửa lại mới được."
"Phải sửa lại ạ?"
Hứa Cảnh Dịch "ừ" một tiếng, nhớ lại việc tối qua hứa với Tác Gia Nhiên, anh suy nghĩ rồi nói: "Tạm thời sửa thuyền trước đã. Đợi rời khỏi vùng biển này rồi mới bật hệ thống định vị."
Thấy Tô Nhung không có ý kiến gì với phương án này, anh mím môi, không nhịn được mà lại muốn xoa đầu cậu.
Em ấy ngoan quá mức.
Mới chưa tới mười giờ sáng, nhưng nắng ven biển đã gay gắt.
Địa hình đầy đá khiến khu vực này không có chỗ trú nắng, Tô Nhung chỉ có thể đưa tay che mắt, lặng lẽ đứng một bên chờ anh trở lại.
Việc kiểm tra vừa rồi kéo dài gần hai mươi phút, thế mà Tô Nhung không hề kêu ca, cũng không phàn nàn khi biết phải ở lại nơi này thêm ít lâu.
Nhưng Hứa Cảnh Dịch hiểu rất rõ — Tô Nhung muốn về nhà.
Môi Tr**ng X* lạ, con người xa lạ, tất cả khiến cậu thấy bất an. Nhưng cậu lại giấu hết những cảm xúc ấy vào lòng, không để người khác phải lo lắng.
Mà chính điều ấy lại khiến người ta càng xót xa hơn.
Bàn tay đang khoác lên vai Tô Nhung khẽ siết lại, nhìn cậu bé ngoan ngoãn trong lòng, Hứa Cảnh Dịch thầm hạ quyết tâm — phải nhanh chóng đưa cậu trở về.
*
Do trên đảo thiếu dụng cụ nên việc sửa chữa du thuyền tiến triển rất chậm.
Ăn sáng xong, Hứa Cảnh Dịch lại giúp Tô Nhung bôi thuốc.
"Em thấy gần như khỏi hẳn rồi, không đau nữa đâu..."
Tô Nhung đỏ mặt, định đưa tay ngăn lại, nhưng lập tức hai bàn tay trắng mịn của cậu đã bị anh nắm lấy.
"Không đau cũng phải bôi tiếp, vết bầm vẫn chưa tan hết."
"Ngoan nào, chịu khó bôi thêm hai hôm nữa."
Anh nói khẽ, nhìn mấy vết bầm nhạt màu trên ngực Tô Nhung, hơi thở cũng như nghẹn lại, đôi mắt trầm xuống.
Làn da trắng như tuyết ấy, chỗ nào cũng là vết bầm — chỗ xanh, chỗ tím; tuy đã mờ đi kha khá so với trước, nhưng nhìn vẫn thấy nhói lòng.
Anh dùng đầu ngón tay lấy một ít thuốc mỡ trắng sữa, tỉ mỉ bôi lên từng vết bầm, không sót một điểm nào, cẩn thận đến mức cả mép vết thương cũng không bỏ qua.