- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: [HOÀN THÀNH]
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
"Dạo trước có chút việc bận, nên không livestream được."
Tô Nhung lấy đại một lý do cho sự biến mất đột ngột của mình, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: "Hát thì được ạ, anh muốn nghe bài nào ?"
Thấy đối phương nhắn: "Bài nào cũng được", Tô Nhung liền chọn một bài hát nhẹ nhàng, êm dịu.
Trong lúc chờ nhạc dạo vang lên, cậu nhìn thấy số lượng người trong phòng livestream lại tăng lên đáng kể, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
Thật ra, khi quyết định livestream trở lại, Tô Nhung cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản nhận ra – hóa ra, cậu cũng là người được yêu thích.
Dù cách qua màn hình, qua đường truyền mạng, vẫn có người thật lòng thích giọng hát của cậu – đơn giản chỉ vậy thôi. Không còn vì kiếm tiền, lần này cậu livestream là để thỏa lòng những người vẫn chờ đợi mình quay lại.
Khi tâm thế thay đổi, livestream cũng không còn là gánh nặng. Tô Nhung điều khiển nhịp điệu buổi phát sóng một cách tự nhiên, thoải mái.
Cậu hát liền mấy bài, vừa cảm ơn những người tặng quà, vừa trò chuyện với mọi người: "Vâng, vẫn đang là sinh viên."
"Đang ở ký túc xá... Ừm, bạn cùng phòng ra ngoài rồi."
"Cậu ấy hả?... Mình cũng không rõ chuyên ngành gì, chưa từng hỏi, nhưng chắc không phải sinh viên thể thao đâu."
【Phòng em có phải là phòng tắt đèn sớm nhất ký túc không?】
【Đoán bạn cùng phòng là người tu hành, chứ không thì chịu nổi sao!】
【Cho tôi dọn vào phòng đi được không hu hu】
【Bạn cùng phòng biết Tô Tô livestream không?】
Có những bình luận chỉ có thể chọn lọc trả lời. Khi nói, mặt Tô Nhung đỏ ửng, giọng nhỏ xíu, rõ ràng rất sợ bị sinh viên đi ngang bên ngoài nghe thấy:
"Cậu ấy không biết, mình lén livestream đấy..."
Dù đã làm streamer được một thời gian, nhưng Tô Nhung vẫn ngây ngô, hỏi gì trả lời nấy, chẳng biết nói dối, thành thật đến ngốc nghếch.
Mà chính vì sự thật thà đó lại khiến khán giả thích xem livestream của cậu – không giả tạo, không chiêu trò như nhiều streamer dày dạn kinh nghiệm, chỉ vài câu đã "dắt mũi" người xem.
Nhưng quá thật thà cũng dễ bị bắt nạt.
Cậu streamer nhỏ mặt mũi đỏ bừng, không biết phản bác thế nào với những lời trêu ghẹo táo bạo từ khán giả, cũng chẳng biết cách chặn những người quá đà, chỉ có thể ngơ ngác, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, hai tay luống cuống không biết để đâu.
Trên màn hình, Tô Nhung lại một lần nữa bị trêu đến mức mắt không biết nhìn đi đâu, gò má đỏ ửng khiến Giang Tiền đang cầm điện thoại xem livestream, không nhịn được mà khẽ nhếch môi cười.
【Streamer không sợ bạn cùng phòng phát hiện sao?】
Nhìn thấy bình luận mới nhất vừa hiện lên, Tô Nhung khẽ c*n m** d***, theo phản xạ liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Cậu nhìn vào màn hình, giọng nhỏ nhẹ, mềm mại, nhưng lại có cảm giác liều lĩnh như một con bạc:
"Sợ chứ... nhưng mình nghĩ cậu ấy sẽ không phát hiện đâu."
Tô Nhung hoàn toàn chủ quan – cậu không cho rằng Giang Tiền sẽ phát hiện việc mình livestream, trừ khi người kia bước vào phòng ngay giây tiếp theo.
Mà chuyện đó thì... làm sao xảy ra được?
Giang Tiền mấy hôm nay không về phòng, đâu thể trùng hợp đúng hôm nay lại trở về – lại còn ngay lúc cậu đang livestream.
Tô Nhung không rõ tự tin ở đâu mà nghĩ vậy. Khi nói câu ấy, đôi môi hồng khẽ chu lại, mũi nhăn nhẹ, cả người toát ra vẻ... "tự tin hão".
Cũng không thể trách Tô Nhung. Từ trước đến giờ, cậu rất ít khi gặp Giang Tiền vào ban ngày.
Giang Tiền thường chỉ về ký túc xá để ngủ vào ban đêm, sáng hôm sau lại rời đi – như thể xem nơi này là khách sạn trọ qua đêm.
Thế nên, khi Tô Nhung nhìn thấy Giang Tiền đẩy cửa bước vào, cả đầu cậu... sập nguồn.
Biểu cảm ngơ ngác trên mặt cậu quá rõ ràng. Mà khán giả trong phòng livestream cũng nghe thấy tiếng mở cửa – mọi người lập tức hiểu ra: bị phát hiện rồi!
Bị phát hiện livestream không phải là chuyện to tát. Nhưng vấn đề là, Tô Nhung đâu chỉ hát, cậu còn đang mặc váy, giả gái để phát sóng.
Mặc đồ con gái không đáng xấu hổ, nhưng Tô Nhung lại quá nhạy cảm.
Một hai bình luận trêu chọc cũng khiến mặt cậu đỏ lên, bây giờ bị bắt gặp ngay tại trận, cả người như bị lửa thiêu – ngượng đến phát run.
Cậu không nói nổi thành lời, hai tay nắm lấy vạt váy phía trước, miệng há ra rồi lại khép lại, hoảng loạn không thể giấu được.
"Cậu đang... livestream à?"
Một câu hỏi nhẹ nhàng kéo Tô Nhung về hiện thực. Cậu còn chưa kịp trả lời thì đã thấy khung bình luận hiện lên hàng loạt dòng:
【Bị bắt quả tang rồi! K1ch thích quá!!!】
Tô Nhung vội vàng tắt livestream, tay run run úp màn hình điện thoại xuống bàn, đôi mắt lúng túng chẳng dám nhìn ai.
Cậu khẽ "ừ" một tiếng, đầu vẫn cúi gằm, cũng không cần ngẩng lên cũng biết – ánh mắt người kia đang nhìn thẳng vào mình, như quét từ trên xuống dưới.
Toàn thân nổi da gà, sức nóng từ mặt lan ra khắp người, như thể cậu vừa bị nước sôi dội từ đầu xuống chân.
Quá xấu hổ.
Bị bạn cùng phòng phát hiện đang mặc váy livestream, chuyện này thật sự... muốn độn thổ cho rồi.
"Nhìn cũng... xinh mà."
Cậu ngẩn ra, ngẩng đầu lên đầy ngờ vực, đôi mắt tròn đen nhánh nhìn chằm chằm Giang Tiền.
Người kia chậm rãi bước đến gần. Nhìn trực diện thế này, cảm giác còn khác xa khi nhìn qua màn hình.
Tô Nhung, chỉ cao đến ngực anh ta, đang xấu hổ đứng trước mặt – căng thẳng đến mức không nhận ra chiếc dây áo màu hồng bên vai đã tuột xuống từ lúc nào. Chiếc váy vốn dài đến gối, do ngồi lâu nên dính sát vào phần hông, ôm lấy dáng người, phác họa đường cong lúng túng.
Giang Tiền nghiêng đầu, khẽ ho để che đi vẻ lúng túng, giọng khàn nhẹ:
"Dây áo lỏng quá rồi."
Tô Nhung vội kéo dây lên, không dám ngẩng đầu:
"C-cảm ơn... vì đã nhắc... Dây, dây bị đứt chỉ nên mới trượt xuống..."
Thật sự muốn tìm cái hố chui vào cho rồi.
"T-tôi, tôi thay đồ lại ngay đây!"
Không đợi Giang Tiền nói gì, Tô Nhung đã cuộn mình chạy về phía tủ quần áo, không kịp nhìn, tùy tiện vớ hai cái áo rồi phóng thẳng vào nhà tắm.