- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278: Hoàn
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Vào lúc này, sự bình tĩnh mà Tô Mậu Dụ vẫn luôn tự hào đã bị đánh tan tác ngay khi nhận ra kẻ châm ngòi cho tai ương của Tô gia chính là Phương Thanh Hủy. Lúc này, công ty Tô gia đã lung lay như trứng chọi đá, chỉ cần một làn gió nhẹ từ Mộc gia cũng đủ để nó sụp đổ.
Việc cấp bách nhất bây giờ là bảo vệ sản nghiệp cả đời ông ta dày công gây dựng, không thể để Phương Thanh Hủy một tay hủy hoại tất cả. Hít một hơi thật sâu, Tô Mậu Dụ ép mình trấn tĩnh, ánh mắt lạnh băng nhìn người phụ nữ đang khóc lóc.
“Chiều nay chúng ta sẽ đi làm thủ tục ly hôn,” giọng ông ta lạnh lùng đến mức khiến Phương Thanh Hủy đang nức nở giật mình. “Hai đứa con trai sẽ ở với tôi. Cô có Tô Diệu Văn và 500 triệu đồng, rời đi Tô gia.”
Ông ta thậm chí còn có ý định sẽ bí mật đưa hai con trai đi xét nghiệm ADN. Lúc này, Tô Mậu Dụ chẳng còn tin bất kỳ ai, ông ta chỉ tin vào kết quả khoa học từ bệnh viện.
Phương Thanh Hủy đang sụt sịt bỗng dưng mở to mắt, gương mặt đầy vẻ không thể tin nổi, hốt hoảng nói: “Tô Mậu Dụ, anh nói cái gì? Ly hôn ư? Không, tôi không ly hôn đâu!”
Ly hôn ư? Sống không có tiền, không có danh phận phu nhân hào môn, làm sao bà ta sống nổi ? 500 triệu thì thấm vào đâu chứ?
“Không ly hôn? Hay là cô muốn chờ Mộc gia ra tay trả thù? Cô có biết Mộc gia quyền thế cỡ nào không? Cô lén lút tráo đổi con gái người ta, còn không tử tế với con bé. Cô nghĩ Mộc gia sẽ bỏ qua cho cô sao? Nếu không ly hôn, họ sẽ đối phó với cả Tô gia. Khi công ty Tô thị sụp đổ, hai đứa con trai của chúng ta còn có thể sống yên ổn được không? Bây giờ ly hôn, ít nhất vẫn có thể giữ lại công ty, để lại chút tài sản cho con cái!” Tô Mậu Dụ gần như gầm lên, sự tuyệt vọng và phẫn nộ giằng xé trong giọng nói.
“Không! Bọn họ... bọn họ vu oan cho tôi! Bọn họ làm gì có bằng chứng!” Phương Thanh Hủy khóc lóc nói, giọng nói nghe thật đáng thương.
Tô Mậu Dụ nhìn người phụ nữ đã từng đầu ấp tay gối với mình suốt hai mươi năm, ánh mắt tràn đầy sự ghê tởm. “Được rồi, coi như chuyện tráo con không phải do cô làm, nhưng đối xử tệ bạc với Mộc Tịch Vãn là cô làm đúng không? Tôi luôn nghĩ cô chỉ trọng nam khinh nữ, không ngờ cô lại nhẫn tâm đến vậy. Một đứa con gái thì chi phí tốn kém được bao nhiêu chứ? Chỉ cần ngày xưa cô đối xử tử tế một chút với Mộc Tịch Vãn, thì bây giờ Tô gia đã không lâm vào cảnh này! Sau những gì cô đã làm, cô nghĩ người của Mộc gia sẽ tha thứ cho cô sao?”
Lời nói của Tô Mậu Dụ như những nhát dao đâm thẳng vào tim, khiến Phương Thanh Hủy vô cùng hoang mang, sợ hãi. “Tôi... tôi sẽ đi cầu xin Mộc Tịch Vãn! Tôi sẽ đi cầu xin Mộc gia! Tôi sẽ cầu xin họ tha thứ cho tôi! Tôi sẽ cầu xin cho đến khi nào họ tha thứ thì thôi!”
Nhưng vừa nghĩ tới những chuyện mình đã làm với Mộc Tịch Vãn khi Mộc Tịch Vãn còn nhỏ, và cả những lời mỉa mai, châm chọc sau này, Phương Thanh Hủy liền cảm thấy hy vọng được Mộc Tịch Vãn tha thứ gần như bằng không.
Nhìn dáng vẻ hoảng loạn, sợ hãi của Phương Thanh Hủy, Tô Mậu Dụ chợt mềm lòng. Ông ta thở dài một hơi, giọng nói đã dịu lại một chút: “Cứ làm thủ tục ly hôn trước đã. Nếu cô thật sự không phải người tráo con, có lẽ Mộc gia sẽ không làm khó dễ cô quá nhiều. Chờ chuyện này qua đi, chúng ta sẽ tái hôn.”
Ông ta nắm lấy tay Phương Thanh Hủy, ánh mắt tràn đầy sự "tin tưởng", cũng đầy sự "giả dối". “Em phải hiểu, anh làm vậy không phải vì bản thân anh, mà là vì hai đứa con trai. Nếu không ly hôn, Mộc gia chắc chắn sẽ nhắm vào công ty chúng ta, công ty đã không còn sức lực để chống đỡ với bất kỳ đòn giáng nào nữa đâu!”
Phương Thanh Hủy nghe xong lời của Tô Mậu Dụ, vẻ mặt hoang mang dần trở nên bình tĩnh. Bà ta nhìn ông ta, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực: “Thật sao? Chúng ta thật sự có thể tái hôn chứ?”
Tô Mậu Dụ nghiêm túc gật đầu: “Chắc chắn rồi! Anh làm tất cả chỉ vì các con chúng ta!”
Phương Thanh Hủy tự nhủ rằng đây là cách sắp xếp tốt nhất. Suy cho cùng, bà ta không chỉ có Tô Diệu Văn, mà còn có hai đứa con trai ruột thịt mà bà ta đã nuôi nấng từ nhỏ đến lớn. Nghĩ vậy, bà ta liền đồng ý với sự sắp xếp của Tô Mậu Dụ.
Nhưng Phương Thanh Hủy không thể ngờ rằng, bà ta sẽ chẳng bao giờ có cơ hội tái hôn với Tô Mậu Dụ nữa. Khi ra tòa, không biết vì lý do gì, những bí mật mà bà ta đã chôn giấu sâu trong lòng lại không thể kiểm soát được mà tuôn ra hết. Bà ta không chỉ thừa nhận việc tráo đổi Mộc Tịch Vãn và Tô Diệu Văn, mà còn tiết lộ cả lý do tráo con năm xưa chính là vì Tô Diệu Văn không phải con ruột của Tô Mậu Dụ. Từng lời nói tuôn ra, không thể nào kiềm lại được, như có một thế lực vô hình nào đó đang ép buộc bà ta phải nói ra tất cả. Bà ta còn kể hết những chuyện mình đã làm với Mộc Tịch Vãn khi cô còn ở Tô gia.
Kết cục đã được định sẵn là : Phương Thanh Hủy phải trả giá bằng những ngày tháng trong tù.
Và dù đã cắt đứt quan hệ với Phương Thanh Hủy, công ty Tô gia vẫn không thể cứu vãn. Tô Mậu Dụ đành đưa hai con trai trở về quê nhà ở nông thôn, sống một cuộc sống lặng lẽ, đầy hổ thẹn.
Về phần Tô Diệu Văn, sau khi mẹ cô ta vào tù, cô ta liền đặt hy vọng cuối cùng vào Cố Trí Huân. Thế nhưng, Cố Trí Huân lại mang cô ta đi bệnh viện, làm xét nghiệm ADN với cái thai trong bụng.
Kết quả : đứa trẻ không phải con của Cố Trí Huân. Thật ra chính cô ta cũng không biết đứa bé là của ai, trong thời gian quen Cố Trí Huân, cô ta đã lén lút gặp lại người tình cũ. Cô ta luôn tự nhủ rằng đứa bé chắc chắn là con của Cố Trí Huân. Nhưng hy vọng cuối cùng này cũng tan thành mây khói.
Sau đó, Tô Diệu Văn không còn nơi nào để đi, đành phải trở lại cuộc sống nghèo khó như trước khi vào Tô gia. Cô ta hoàn toàn quên mất lời khuyên của Mộc Tịch Vãn về việc tìm thầy phong thủy.
Khi mang thai được bốn tháng, bụng cô ta đột nhiên đau dữ dội. Cô ta không chỉ không giữ được đứa bé, mà còn mất mạng vì mất máu quá nhiều.
Tất cả đều là do "quỷ anh" trên người cô ta gây ra. Từ lần sảy thai trước, quỷ anh đã sinh oán hận. Và lần này, khi cô ta mang thai một lần nữa, quỷ anh kia làm sao có thể để cô ta bình yên sinh con chứ?
Nếu Tô Diệu Văn nghe lời Mộc Tịch Vãn, có lẽ bi kịch này đã không xảy ra. Có thể nói, vận mệnh nằm trong tay mỗi người. Mộc Tịch Vãn đã cho cô ta cơ hội, nhưng cô ta đã không nắm bắt được, vậy nên chỉ có thể trách bản thân mình mà thôi.
Những chuyện đó đều là chuyện sau này.
Trong hai ngày tiếp theo, Giang Tinh Mạn vẫn chuẩn bị đầy ắp một vali hành lý cho Mộc Tịch Vãn, mặc cho con bé đã ra sức ngăn cản. Vốn dĩ chỉ đi vài ngày, nhưng đồ dùng, quần áo được mẹ chuẩn bị nhiều đến mức không thể nhét hết vào vali.
Sau khi Giang Tinh Mạn rời khỏi phòng, Mộc Tịch Vãn liền lén lút cất bớt những thứ không cần thiết vào không gian riêng của mình. Cô vốn không muốn mang theo, nhưng lại không nỡ bỏ lại. Dù sao thì, loại cảm giác được yêu thương "trầm trọng" nhưng lại đầy hạnh phúc này, là điều mà cô đã luôn khao khát từ khi còn là một đứa trẻ.
Hai ngày sau, Mộc Tịch Vãn và Mộc Cảnh Vũ ngồi trên máy bay đến thành phố H. Đây là lần đầu tiên Mộc Tịch Vãn đi máy bay, dù luôn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng cô vẫn không giấu được sự tò mò trong mắt, thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mộc Cảnh Vũ ngồi cạnh, lặng lẽ nhìn em gái mình, lòng không khỏi đau xót. Trong bữa tiệc, chỉ qua thái độ của người nhà họ Tô, hắn đã biết Mộc Tịch Vãn phải sống những ngày tháng ra sao. Vốn dĩ, em gái nhỏ của hắn, đáng lẽ phải được cả nhà nâng niu, cưng chiều, nhưng lại phải chịu sự đối xử lạnh nhạt, tàn nhẫn như vậy. Nhìn gương mặt giống hắn như đúc, lòng hắn càng thêm quặn thắt, xót xa.