- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278: Hoàn
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Bên này, Mộc Tịch Vãn đang cùng Kiều Phỉ Nghiên say sưa bàn bạc chuyện kinh doanh. Cả hai đang thảo luậnkhí thế ngất trời thì một giọng nói đột ngột vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện:
“Chị Tịch Vãn, trùng hợp quá, lại gặp được chị ở đây!”
Mộc Tịch Vãn vốn là tâm điểm của buổi tiệc, nên nhất cử nhất động của cô đều được mọi người xung quanh chú ý. Lúc này, khi thấy nhóm người Tô Diệu Văn bước tới, họ đều đồng loạt hướng sự chú ý về phía này.
Mộc Tịch Vãn khẽ nhíu mày, ánh mắt lãnh đạm nhìn bốn người đang tiến lại, giọng nói bình tĩnh, chẳng chút gợn sóng:
“Có chuyện gì sao?”
Phương Thanh Hủy, người vẫn luôn không ưa Mộc Tịch Vãn, thấy thái độ dửng dưng này của cô, ngọn lửa giận trong lòng lập tức bùng lên. Con bé này sau khi rời khỏi Tô gia chẳng phải nên sống khổ sở, khóc lóc cầu xin được quay về sao? Sao thái độ lại lạnh lùng đến thế? Chẳng lẽ thật sự đã được người ta bao nuôi rồi à?
Nghĩ đến đây, Phương Thanh Hủy cười khẩy một tiếng, vẻ mặt đầy cay nghiệt và khinh thường:
“Con nha đầu vô phép tắc này, Văn Văn ngoan ngoãn đến chào hỏi mà con lại thái độ như vậy à? Phải biết Văn Văn nhà ta mới là tiểu thư danh chính ngôn thuận đấy nhé. Chứ đâu như con, ôi, nhìn con ăn mặc cũng được đấy, có phải được ai bao nuôi rồi không?”
Kiều Phỉ Nghiên nghe Phương Thanh Hủy nói vậy, lập tức muốn xông lên tranh cãi:
“Này, bà ăn nói kiểu gì thế hả? Phải biết Vãn Vãn nhà chúng tôi là…”
Kiều Phỉ Nghiên còn chưa nói hết câu, Mộc Tịch Vãn đã kéo nhẹ tay áo cô, ngăn cản lời cô muốn nói.
“Vị đồng học này, cô muốn nói gì? Là nói Mộc Tịch Vãn này được ai bao nuôi, làm tiểu tam sao? Tôi cũng nghĩ vậy, nếu không thì với thân phận của cô ta làm sao có thể tham gia một buổi tiệc như thế này!”
Phương Thanh Hủy càng thêm không kiêng dè, dùng thái độ trịch thượng, khinh miệt nhìn Mộc Tịch Vãn.
Bên cạnh, Tô Diệu Văn cũng khẽ nhếch khóe môi, sau đó giả vờ quan tâm nói:
“Chị Tịch Vãn, dù sao thì làm tiểu tam cũng là chuyện không hay, hay là để em giúp chị cầu xin ba mẹ, chị trở về nhà đi!”
Phương Thanh Hủy và Tô Diệu Văn "người tung ta hứng" bôi nhọ Mộc Tịch Vãn mà không hề hay biết, những người xung quanh đang nhìn họ như những kẻ ngốc.
Tô Mậu Dụ lăn lộn trên thương trường nhiều năm, ông ta nhanh chóng nhận ra không khí bất thường. Ông ta thầm nghĩ không ổn rồi, chẳng lẽ Mộc Tịch Vãn không phải tiểu tam do người khác bao nuôi, mà là bạn gái của một thiếu gia nhà giàu nào đó?
Nghĩ đến khả năng này, Tô Mậu Dụ lập tức toát mồ hôi lạnh. Mộc Tịch Vãn xinh đẹp thế này, rất có thể cô ta đã lọt vào mắt xanh của một thiếu gia hào môn nào đó!
Thế là Tô Mậu Dụ trừng mắt nhìn Phương Thanh Hủy và Tô Diệu Văn, giả vờ quát mắng:
“Hai người nói gì thế hả? Dù có quan tâm Tịch Vãn cũng phải nói cho tử tế, tại sao lại nói những lời khó nghe như vậy!”
Nói xong, ông ta quay sang Mộc Tịch Vãn, nở một nụ cười giả tạo:
“Tịch Vãn à, con đừng chấp mẹ và em gái con, họ cũng chỉ là lo lắng cho con thôi! Sợ con một mình ở ngoài sa đoạ, làm ra những chuyện trái với luân thường đạo lý!”
Mộc Tịch Vãn nhìn màn kịch vụng về của ba người, chỉ thấy buồn cười. Cô giữ vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói đầy châm chọc:
“Tô tiên sinh, lời ông nói rất hay. Ý ông là họ cứ buông lời mắng chửi tôi rồi lại thuận miệng bôi nhọ tôi mà không cần bằng chứng đều là vì tốt cho tôi? Tôi còn nên mang ơn đội nghĩa họ sao ?”
Mộc Tịch Vãn lạnh lùng nhìn ba người, nói tiếp:
“Tôi nhớ, hình như tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với Tô gia rồi, vậy tại sao các người vẫn cứ lần lượt đến quấy rầy tôi? Là muốn khoe khoang sự giàu có và cao quý của các người trước mặt tôi sao?”
Mộc Tịch Vãn nói xong, ánh mắt châm biếm nhìn về phía Tô Diệu Văn!
“Không, chị… Em không có, em chỉ là quan tâm chị thôi!” Tô Diệu Văn tỏ vẻ ấm ức, mắt đỏ hoe, làm ra bộ dạng yếu đuối, đáng thương để tự bào chữa.
“Tô Tịch Vãn, sao cô lại ăn nói như vậy? Văn Văn đang quan tâm cô mà, cô nhất thiết phải nói những lời khó nghe như thế sao?” Một bên, Cố Trí Huân thấy bộ dạng tủi thân của Tô Diệu Văn, không nhịn được lên tiếng bênh vực cô ta.
Mặc dù không phải hắn thương xót Tô Diệu Văn gì cho cam, nhưng dù sao cô ta cũng đang mang thai con của hắn, dù thế nào hắn cũng phải tỏ chút thái độ.
“Anh là cọng hành nào?” Mộc Tịch Vãn nhìn Cố Trí Huân, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói đầy khinh thường.
Cố Trí Huân nghe Mộc Tịch Vãn nói xong, nghẹn họng chưa kịp nói gì thì một giọng nữ dịu dàng đã vang lên:
“Vãn Vãn, sao em lại nói những lời như vậy? Dù sao thì họ cũng là người thân từng nuôi nấng em lớn lên, em nên tôn trọng họ chứ!”
Sở Uẩn Hề vừa nói vừa bước tới gần nhóm người. Cô ta vừa nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện đã đoán được những người này đại khái là cha mẹ "cũ" của Mộc Tịch Vãn.
Những người xung quanh nghe Sở Uẩn Hề nói vậy cũng đều âm thầm gật gù. Dù thế nào đi nữa, mấy người này cũng đã có ơn nuôi dưỡng Mộc Tịch Vãn. Mọi người đều cảm thấy so với Mộc Tịch Vãn, Sở Uẩn Hề, người lớn lên trong Mộc gia , mới thực sự giống một tiểu thư hào môn. Còn cô tiểu thư họ Mộc vừa trở về này, nhân phẩm quả thật có chút thiếu sót.
Mộc Tịch Vãn nhận ra những ánh mắt không thiện cảm xung quanh, cô bật cười vì câu nói của Sở Uẩn Hề. Cô cười nhìn Sở Uẩn Hề:
“Sở Uẩn Hề, có một câu nói rất hay, đó là ‘chưa trải qua nỗi khổ của người khác, đừng khuyên người khác làm thiện’. Cô lớn lên ở Mộc gia vô lo vô nghĩ, đương nhiên không biết tôi đã sống như thế nào ở Tô gia. Cô có tư cách gì để chỉ trích tôi?”
Vừa chạy tới Mộc Cảnh Hạo nghe Mộc Tịch Vãn nói vậy thì nhíu mày. Hắn vừa đến nên không biết Sở Uẩn Hề đã nói gì, chỉ tò mò hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Sở Uẩn Hề thấy Mộc Cảnh Hạo đến gần, khóe mắt hơi đỏ, nhưng lại nhận ra những người khác trong Mộc gia cũng đang tiến tới. Cô ta liền giả bộ ủy khuất, chỉ vào bốn người nhà họ Tô:
“Đây là người nhà cũ của Vãn Vãn. Chị thấy thái độ của em ấy không tốt với họ, nên đã tiến đến nói với em ấy rằng dù sao họ cũng là người đã nuôi nấng em ấy, nên đối xử tốt một chút. Không ngờ em ấy lại giận, đều là lỗi của chị, lẽ ra chị không nên nói chuyện!”
Sở Uẩn Hề vừa nói, nước mắt đã thi nhau rơi xuống như không cần tiền, trông rất yếu đuối, đáng thương.
Nghe Sở Uẩn Hề nói xong, Mộc Cảnh Hạo, cùng Mộc Cảnh Dập và Mộc Cảnh Thước cũng vừa chạy tới đều đồng loạt lên tiếng chỉ trích Mộc Tịch Vãn:
“Mộc Tịch Vãn, Hề Hề nói không sai đâu, dù sao họ cũng là người đã nuôi nấng cô. Cho dù cô bây giờ là người của Mộc gia, cũng không nên vô lễ như thế!”
“Đúng vậy, Mộc Tịch Vãn, cô làm vậy hơi quá rồi đấy, nhìn xem, cô khiến Hề Hề khóc rồi kìa!”
…
Ngay sau đó, Mộc Hoành Đào và Giang Tinh Mạn cũng đi tới. Nghe thấy ba đứa cháu trai chỉ trích con gái mình như vậy, Mộc Hoành Đào lập tức quát lớn:
“Ba đứa đang làm cái gì đấy! Từ khi Vãn Vãn trở về, các con luôn nhắm vào con bé. Các con có ý kiến với Vãn Vãn, hay là có ý kiến với cả bác cả này?”
Còn Giang Tinh Mạn, bà lạnh lùng nhìn Sở Uẩn Hề đang sụt sùi, ánh mắt sắc bén, tinh tường.Bà thản nhiên nói:
“Sở Uẩn Hề, lần này lại là do cô gây ra phải không? Hình như mỗi lần mấy đứa nhỏ này nhắm vào Vãn Vãn, đều là vì cô. Ta đoán lần này cũng không ngoại lệ đâu nhỉ!”