- Chương 1
 - Chương 2
 - Chương 3
 - Chương 4
 - Chương 5
 - Chương 6
 - Chương 7
 - Chương 8
 - Chương 9
 - Chương 10
 - Chương 11
 - Chương 12
 - Chương 13
 - Chương 14
 - Chương 15
 - Chương 16
 - Chương 17
 - Chương 18
 - Chương 19
 - Chương 20
 - Chương 21
 - Chương 22
 - Chương 23
 - Chương 24
 - Chương 25
 - Chương 26
 - Chương 27
 - Chương 28
 - Chương 29
 - Chương 30
 - Chương 31
 - Chương 32
 - Chương 33
 - Chương 34
 - Chương 35
 - Chương 36
 - Chương 37
 - Chương 38
 - Chương 39
 - Chương 40
 - Chương 41
 - Chương 42
 - Chương 43
 - Chương 44
 - Chương 45
 - Chương 46
 - Chương 47
 - Chương 48
 - Chương 49
 - Chương 50
 - Chương 51
 - Chương 52
 - Chương 53
 - Chương 54
 - Chương 55
 - Chương 56
 - Chương 57
 - Chương 58
 - Chương 59
 - Chương 60
 - Chương 61
 - Chương 62
 - Chương 63
 - Chương 64
 - Chương 65
 - Chương 66
 - Chương 67
 - Chương 68
 - Chương 69
 - Chương 70
 - Chương 71
 - Chương 72
 - Chương 73
 - Chương 74
 - Chương 75
 - Chương 76
 - Chương 77
 - Chương 78
 - Chương 79
 - Chương 80
 - Chương 81
 - Chương 82
 - Chương 83
 - Chương 84
 - Chương 85
 - Chương 86
 - Chương 87
 - Chương 88
 - Chương 89
 - Chương 90
 - Chương 91
 - Chương 92
 - Chương 93
 - Chương 94
 - Chương 95
 - Chương 96
 - Chương 97
 - Chương 98
 - Chương 99
 - Chương 100
 - Chương 101
 - Chương 102
 - Chương 103
 - Chương 104
 - Chương 105
 - Chương 106
 - Chương 107
 - Chương 108
 - Chương 109
 - Chương 110
 - Chương 111
 - Chương 112
 - Chương 113
 - Chương 114
 - Chương 115
 - Chương 116
 - Chương 117
 - Chương 118
 - Chương 119
 - Chương 120
 - Chương 121
 - Chương 122
 - Chương 123
 - Chương 124
 - Chương 125
 - Chương 126
 - Chương 127
 - Chương 128
 - Chương 129
 - Chương 130
 - Chương 131
 - Chương 132
 - Chương 133
 - Chương 134
 - Chương 135
 - Chương 136
 - Chương 137
 - Chương 138
 - Chương 139
 - Chương 140
 - Chương 141
 - Chương 142
 - Chương 143
 - Chương 144
 - Chương 145
 - Chương 146
 - Chương 147
 - Chương 148
 - Chương 149
 - Chương 150
 - Chương 151
 - Chương 152
 - Chương 153
 - Chương 154
 - Chương 155
 - Chương 156
 - Chương 157
 - Chương 158
 - Chương 159
 - Chương 160
 - Chương 161
 - Chương 162
 - Chương 163
 - Chương 164
 - Chương 165
 - Chương 166
 - Chương 167
 - Chương 168
 - Chương 169
 - Chương 170
 - Chương 171
 - Chương 172
 - Chương 173
 - Chương 174
 - Chương 175
 - Chương 176
 - Chương 177
 - Chương 178
 - Chương 179
 - Chương 180
 - Chương 181
 - Chương 182
 - Chương 183
 - Chương 184
 - Chương 185
 - Chương 186
 - Chương 187
 - Chương 188
 - Chương 189
 - Chương 190
 - Chương 191
 - Chương 192
 - Chương 193
 - Chương 194
 - Chương 195
 - Chương 196
 - Chương 197
 - Chương 198
 - Chương 199
 - Chương 200
 - Chương 201
 - Chương 202
 - Chương 203
 - Chương 204
 - Chương 205
 - Chương 206
 - Chương 207
 - Chương 208
 - Chương 209
 - Chương 210
 - Chương 211
 - Chương 212
 - Chương 213
 - Chương 214
 - Chương 215
 - Chương 216
 - Chương 217
 - Chương 218
 - Chương 219
 - Chương 220
 - Chương 221
 - Chương 222
 - Chương 223
 - Chương 224
 - Chương 225
 - Chương 226
 - Chương 227
 - Chương 228
 - Chương 229
 - Chương 230
 - Chương 231
 - Chương 232
 - Chương 233
 - Chương 234
 - Chương 235
 - Chương 236
 - Chương 237
 - Chương 238
 - Chương 239
 - Chương 240
 - Chương 241
 - Chương 242
 - Chương 243
 - Chương 244
 - Chương 245
 - Chương 246
 - Chương 247
 - Chương 248
 - Chương 249
 - Chương 250
 - Chương 251
 - Chương 252
 - Chương 253
 - Chương 254
 - Chương 255
 - Chương 256
 - Chương 257
 - Chương 258
 - Chương 259
 - Chương 260
 - Chương 261
 - Chương 262
 - Chương 263
 - Chương 264
 - Chương 265
 - Chương 266
 - Chương 267
 - Chương 268
 - Chương 269
 - Chương 270
 - Chương 271
 - Chương 272
 - Chương 273
 - Chương 274
 - Chương 275
 - Chương 276
 - Chương 277
 - Chương 278: Hoàn
 
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Mộc Tịch Vãn nghe "Cười Mà Qua" kể lể xong, trong lòng thở dài một tiếng xót xa.
Đúng là , chuyện tình cảm chẳng bao giờ đơn giản như một tờ giấy trắng, mà luôn chất chứa muôn vàn những khúc mắc, hiểu lầm.
"Vợ của anh chưa từng phản bội anh đâu. Dù là về thể xác hay tình cảm, cô ấy đều chưa một lần làm tổn thương anh", giọng Mộc Tịch Vãn nhẹ nhàng vang lên, nhưng lại mang một sức nặng của sự khẳng định.
Sống mũi "Cười Mà Qua" cay xè, trái tim cứ ngỡ đã đóng băng bỗng chốc tan ra. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại sực tỉnh, vội vàng hỏi dồn: "Vậy… vậy tại sao cô ấy lại đòi ly hôn với tôi?". Ánh mắt hắn tràn đầy hoang mang, khao khát được giải đáp.
Mộc Tịch Vãn không muốn người có tình cứ thế mà chia cắt, cũng không thể nói xen vào quá sâu. Cô mỉm cười, ánh mắt bí hiểm nhưng đầy ẩn ý: "Anh vào bếp, mở tủ bát phía trên máy hút mùi ra mà xem, anh sẽ hiểu thôi."
"Cười Mà Qua" không hiểu lý do vì sao Mộc Tịch Vãn lại nói vậy, nhưng sự gấp gáp trong lòng đã thôi thúc hắn chạy nhanh vào bếp. Hắn làm theo lời cô, bật mở cánh tủ phía trên máy hút mùi. Ngay trước mắt hắn là một tập tài liệu và một lọ thuốc nhỏ.
Mộc Tịch Vãn thúc giục: "Đúng rồi, chính là tập tài liệu đó. Anh mở ra xem đi, anh sẽ hiểu hết thôi."
"Cười Mà Qua" cầm tập tài liệu, những ngón tay hắn khẽ run run. Cầm trên tay, hắn mới nhận ra đó là một tập hồ sơ bệnh án, lại còn là của vợ mình. Những từ ngữ y học chuyên ngành, hắn nhìn không hiểu, nhưng khi ánh mắt dừng lại ở dòng kết quả kiểm tra cuối cùng, ba chữ "Ung thư vú" như một nhát dao đâm thẳng vào tim hắn.
Đôi mắt hắn đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi. Lời nói lẩm bẩm như tan vào không khí: "Cô ấy ngốc quá… Bị bệnh thì chúng ta cùng nhau chữa trị, tại sao lại phải ly hôn chứ?".
Tấm lưng hắn khẽ run lên, rồi hắn khụy xuống, vùi mặt vào hai bàn tay. Dù không phát ra tiếng động, nhưng qua màn hình livestream, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được nỗi đau hắn đang phải chịu đựng. Một người đàn ông lặng lẽ khóc nức nở.
[ô ô ô… Tôi cũng muốn khóc! Tôi xin lỗi "Cười Mà Qua" vì những suy đoán lúc nãy. Hóa ra trên đời này vẫn còn tồn tại chân tình.]
[Có tôi tò mò lọ thuốc kia là thuốc gì thôi à? Lạy trời, đừng phải là điều tôi nghĩ tới nhé…]
[Đúng rồi! Còn lọ thuốc nữa mà, lọ thuốc kia để làm gì vậy? Lẽ nào… là...?]
"Cười Mà Qua" từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu vẫn còn ướt. Nhìn thấy dòng bình luận của cư dân mạng, hắn mới sực nhớ ra vẫn còn một lọ thuốc. Vội vàng đứng lên, vì quá gấp gáp, hắn suýt nữa trượt chân. Hắn dùng tay bám vào quầy bếp để lấy lại thăng bằng, rồi run rẩy với tay lấy lọ thuốc màu trắng.
Nhìn tên thuốc trên vỏ, hắn không hiểu đó là thuốc gì. Nhưng khi hắn đọc tới phần công dụng, hắn gần như chết lặng.
"Thuốc này chủ yếu dùng để chữa chứng mất ngủ, ngủ không sâu giấc…"
Những bình luận trên livestream một lần nữa bùng nổ.
[Lạy chúa! Đúng là điều em nghĩ mà… Vợ của "Cười Mà Qua" có ý định ly hôn, rồi sau đó dùng thuốc ngủ để kết thúc cuộc đời sao?]
[Cô ấy đã phải bế tắc đến mức nào mới làm ra chuyện này chứ? Hơn nữa, lọ thuốc này, các hiệu thuốc bình thường đâu có bán?]
[Có đơn thuốc của bệnh viện thì mua được mà bạn! Dù không thể mua cùng một lúc, nhưng cứ tích góp dần dần rồi cũng đủ thôi!]
[Cuộc sống chỉ có một lần, tôi nghĩ dù thế nào cũng không thể lựa chọn kết thúc sinh mệnh!]
[Bạn có hiểu ung thư là gì không? Có những gia đình đã phải bán nhà bán cửa để chưa bệnh, cuối cùng người vẫn mất, của thì tan…]
Đôi tay run rẩy của "Cười Mà Qua" vẫn nắm chặt tập bệnh án và lọ thuốc nặng trĩu. Nước mắt không ngừng rơi, hắn lẩm bẩm trong miệng: "Ngốc quá…".
Sự hổ thẹn và đau lòng xâm chiếm lấy tâm trí hắn. Hắn hổ thẹn vì đã nghi ngờ tình cảm của vợ dành cho mình, đau lòng vì vợ đã một mình chịu đựng nhiều đến thế.
Lúc này, phòng live stream bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng võng hữu khẽ bàn luận trong khung chat. Mộc Tịch Vãn kiên nhẫn chờ đợi, chờ cảm xúc của Cười mà qua bình ổn, cũng chờ vợ hắn về nhà.
Quả nhiên, ngay khi ý nghĩ ấy vừa thoáng qua trong đầu, cả phòng live stream đều nghe thấy rõ ràng tiếng cửa mở rồi khép lại vang lên.
Ngay sau đó, một giọng trẻ con trong trẻo reo vang:
“Ba, ba ở nhà sao? Con với mẹ đã về rồi!”
Cậu bé có lẽ không biết ba đang ở bếp, theo thói quen chạy vội vào thư phòng tìm ba. Bên này, vợ của "Cười Mà Qua" cũng vừa về đến nhà, cô cầm tạp dề và thói quen tiến vào bếp để nấu cơm. Nhưng vừa tới cửa, cô chết sững lại.
"Cười Mà Qua" đứng đó, đôi mắt đỏ hoe, tay cầm tập bệnh án và lọ thuốc của cô.
"Anh… anh đã thấy hết rồi sao?"
"Cười Mà Qua" gật đầu, lời nói nghẹn lại trong cổ họng: "Lan Lan à, sao em không nói với anh chuyện này? Sao lại phải một mình chịu đựng tất cả?".
"Em… anh cũng thấy rồi đấy, bệnh này khó chữa lắm. Em không muốn ..."
Nói xong, cô cũng không kìm được nước mắt, bật khóc nức nở. Tiếng khóc càng lúc càng lớn, như muốn trút bỏ hết những tủi hờn mà cô đã chịu đựng bấy lâu.
Đúng lúc đó, cậu bé lại chạy ra. "Mẹ ơi, mẹ lại khóc à?".
Thấy mẹ khóc, cậu bé cũng khóc theo, giọng nói vừa giận dỗi vừa ấm ức: "Ba có phải cũng bắt nạt mẹ không? Bà nội bắt nạt mẹ rồi, ba cũng muốn bắt nạt mẹ nữa sao? Con không cho phép mọi người bắt nạt mẹ!".
Cậu bé còn làm ra vẻ che chở, đứng chắn trước mặt mẹ.
[Cậu bé nói vậy là sao? Ngay cả khi mẹ cậu bé bị bệnh, bà nội vẫn bắt nạt cô ấy sao?]
[Đúng thế! Có khi nào việc vợ "Cười Mà Qua" đòi ly hôn cũng có một phần nguyên nhân từ bà nội không?]
[Tôi nghĩ khả năng đó rất cao! Nếu không, cô ấy làm gì phải tuyệt vọng đến mức muốn tự tử bằng thuốc ngủ!]
"Cười Mà Qua" nghe con trai nói, trong lòng dâng lên một sự nghi ngờ. "Con trai, con vừa nói gì cơ? Bà nội cũng bắt nạt mẹ à?".
"Đúng vậy ạ! Mỗi khi ba đi làm, bà nội đều làm cho mẹ khóc!".
"Cười Mà Qua" nghe con trai nói vậy, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Hắn nghĩ, có lẽ mẹ hắn chỉ muốn khuyên nhủ vợ đi khám thôi. Dù sao thì mối quan hệ của mẹ hắn với vợ hắn cũng tạm ổn. Hắn không nghĩ mẹ mình sẽ làm ra chuyện quá đáng.
Hắn nhìn vợ, dịu dàng giúp cô lau nước mắt, rồi nhỏ giọng hỏi: "Lan Lan, con trai nói có thật không? Mẹ… mẹ đã…".
Hắn muốn nghe chính miệng vợ nói, nhưng vợ hắn chỉ lắc đầu, nước mắt chảy càng nhiều hơn.