- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278: Hoàn
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Bên trong phòng cảnh sát, Cận Ngữ Vi trông thật thảm hại. Quần áo lấm lem, tóc tai rối bời, gương mặt nhòe nhoẹt lớp trang điểm, trông còn buồn cười hơn cả lúc dọa người. Mộc Tịch Vãn liếc mắt nhìn, không nói một lời mà bước thẳng qua. Dáng đi của cô thanh thoát, hai tay trống trơn, tựa như một cơn gió nhẹ lướt qua trước mặt Cận Ngữ Vi, hoàn toàn chẳng để tâm.
Cận Ngữ Vi đứng sau lưng, ánh mắt đầy ghen tị nhìn theo bóng lưng đó. Nhưng chỉ một thoáng, cô ta cúi đầu xuống. Khi ngẩng lên, nụ cười “thương hiệu” lập tức xuất hiện, rồi cô ta quay sang cảm ơn nữ cảnh sát vừa tới. Thường ngày, nụ cười này kết hợp với lớp trang điểm tỉ mỉ sẽ tạo nên vẻ ngọt ngào, khả ái. Nhưng lúc này, trên khuôn mặt lấm bẩn, nó lại trở nên méo mó, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Vài khán giả xem livestream đã nhanh tay chụp lại khoảnh khắc "mèo lấm" của Cận Ngữ Vi, thậm chí biến nó thành những "meme" gây cười.
Nhưng đó là chuyện của sau này.
Khi mọi người trở về xe, xe cứu thương từ bệnh viện cũng vừa tới nơi. Vợ chồng Chung tiên sinh và Mạc nữ sĩ ôm chặt con trai Ngưu Ngưu, thêm một lần nữa cảm ơn Mộc Tịch Vãn cùng mọi người trong đoàn. Sau đó, họ lên xe cứu thương để đưa Ngưu Ngưu đi kiểm tra. Đàm Tuấn Dự và Dịch Tinh Lỗi cũng giao hai đứa trẻ còn lại cho cảnh sát, nhờ họ đưa đi bệnh viện khám tổng quát.
Đàm Tuấn Dự nhìn thấy gương mặt Mộc Tịch Vãn nhợt nhạt, lo lắng hỏi:
“Mộc đạo hữu, cô có ổn không? Cần nghỉ ngơi không?”
Mộc Tịch Vãn khẽ cười, trấn an anh:
“Tôi không sao. Bọn buôn người này còn rất nhiều đồng bọn, đây chỉ là nơi ẩn náu gần nhất của chúng. Tôi đi cùng cảnh sát để hỗ trợ, hy vọng sẽ cứu được thêm những đứa trẻ khác.”
Lời nói của cô làm cả Đàm Tuấn Dự và Dịch Tinh Lỗi sững người.
【Mộc đạo hữu nói đúng đấy! Hai tên vừa bắt được là Lão Tứ với Lão Ngũ, vậy là băng nhóm này ít nhất có năm người, thậm chí là nhiều hơn nữa!】
【Không chỉ thế đâu, mọi người còn nhớ lời chị Chung nói không? Con chị ấy bị một phụ nữ mang thai và một đứa trẻ bắt cóc. Chứng tỏ băng nhóm này rất có quy mô và bài bản đấy !】
【Trời ơi, nếu tóm gọn cả ổ buôn người này, biết bao gia đình sẽ được đoàn tụ! Thật là công đức vô lượng!】
Tại sở cảnh sát, Mộc Tịch Vãn kể lại mọi chuyện một cách chi tiết. Dù các cảnh sát có tin hay không, cô vẫn nói hết tất cả những gì mình nhìn thấy.Đồng chí cảnh sát ghi chép nội dung, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn chép lại từng chữ Mộc Tịch Vãn nói.
Sau khi nghe cô thuật lại toàn bộ, cảnh sát Trương đứng chờ bên cạnh, nóng lòng hỏi ngay:
“Mộc tiểu thư, cô có thể giúp chúng tôi xem những tên buôn người và các đứa trẻ bị bắt cóc đang ở đâu không?”
Mộc Tịch Vãn nhìn gương mặt đầy hy vọng của hắn, bật cười:
“Anh Trương, anh không thấy chúng ta đang đi đường tắt sao?”
Anh Trương ngượng nghịu gãi đầu. Ban đầu, hắn cũng đã từng không tin những gì Chung tiên sinh nói, nhưng sự thật chứng minh có những việc hắn không tin không được. Khi nhìn hai tên buôn người kia cứng đờ người, không thể cử động, hắn thật sự đã bắt đầu tin. Hơn nữa, họ đã huy động cảnh khuyển và nhiều phương pháp khác để tìm kiếm, nhưng không có bất cứ manh mối nào. Vậy mà, Mộc Tịch Vãn và đoàn làm phim lại tìm thấy đứa trẻ nhanh như vậy, cho nên vào lúc này, cô chính là hy vọng duy nhất của họ.
Nhận thấy sự khẩn cấp của vụ việc, Mộc Tịch Vãn cũng không muốn lãng phí thời gian. Cô tập trung, tìm kiếm địa điểm ẩn náu của những kẻ còn lại, cùng số lượng người và trẻ em bị bắt cóc.
“Những kẻ này có súng đã được cải trang, các anh đi bắt phải thật cẩn thận,” Mộc Tịch Vãn không quên dặn dò, “Chúng rất nguy hiểm.”
Nghe Mộc Tịch Vãn nói ra hàng loạt địa điểm và con số cụ thể, sắc mặt cảnh sát Trương trở nên nghiêm trọng. Nếu mọi chuyện đúng như cô nói, đây là một vụ án có quy mô lớn, vượt quá khả năng xử lý của phòng cảnh sát này. Tuy nhiên, họ cũng không thể chỉ dựa vào lời nói của cô mà hành động. Nhưng với những thông tin Mộc Tịch Vãn cung cấp, họ có thể dùng làm manh mối để khai thác xác nhận thêm thông tin từ hai tên buôn người vừa bị bắt.
Lúc này, cảnh sát Trương chỉ muốn chạy thật nhanh đi giải quyết vụ án. Hắn nghiêm túc cảm ơn Mộc Tịch Vãn, rồi cử người đưa cô về khách sạn của đoàn làm phim.
Cận Ngữ Vi không đi xe của đoàn, mà lên xe cứu thương đến bệnh viện. Cổ chân cô ta bị thương, cần kiểm tra tổng quát. Cũng may, cô ta chỉ bị rạn xương và tổn thương cơ nhẹ, không quá nghiêm trọng.
Sau khi kiểm tra xong, Cận Ngữ Vi lấy lý do sức khoẻ, từ chối lời đề nghị giúp đỡ của Đồng Y Vân và chậm rãi trở về phòng một mình. Kể từ khi được nhận vào Dạ gia, cô ta chưa bao giờ phải chịu đựng sự tủi hổ như thế này, hôm nay, có lẽ là ngày uất ức nhất trong đời cô ta.
Cận Ngữ Vi nhìn chằm chằm chiếc cốc trên bàn, trong lòng muốn ném mạnh nó xuống để trút giận, nhưng lý trí mách bảo cô ta đang ở bên ngoài phải luôn quản lý biểu cảm thật tốt. Cô ta đặt chiếc cốc xuống một cách đầy hậm hực.
Cô ta cảm thấy da mặt nóng rát, như bị bỏng cháy vì phơi nắng quá lâu. Cô ta lê từng bước, chịu đựng cơn đau ở chân đi vào phòng tắm. Khi quay đầu nhìn vào gương, cô ta chết lặng.
Người trong gương trông thật buồn cười, hơn cả tưởng tượng của cô ta. Cận Ngữ Vi có cảm giác muốn hét thật to.
Sinh ra và lớn lên ở nông thôn, làn da của cô ta vốn ngăm đen. Dù sau đó được đưa về Dạ gia dưỡng, dì Sở đã mua rất nhiều mỹ phẩm dưỡng trắng, nhưng hiệu quả không đáng kể. Từ nhỏ, cô ta đã học cách trang điểm để che đi khuyết điểm. Lớp trang điểm giúp cô ta luôn xuất hiện lộng lẫy, kiêu sa. Trong những lời ca tụng của mọi người, cô ta dần quên đi một Cận Ngữ Vi tự ti ngày xưa.
Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên cô ta làm là trang điểm để tạo ra một bản thân xinh đẹp. Nhiều năm trôi qua, ngay cả dì Sở thân cận nhất cũng không còn thấy cô ta lúc để mặt mộc. Nhưng tất cả nỗ lực đó, hôm nay đều trở thành công cốc. Cô ta lúc này mới sực nhớ đến, bộ dáng này của cô ta, đã bị tất cả những người hâm mộ và cư dân mạng nhìn thấy !
Nỗi ân hận lại bùng lên. Vì sao cô ta lại luẩn quẩn đến mức tham gia chương trình chết tiệt này? Vì sao cô ta lại không nghe theo lời fan mà vội vã chạy xuống xe để vào hang động? Nếu ở lại trên xe, cô ta đã không bị thương ở chân, cũng không bị phơi nắng, và lớp trang điểm cũng không bị trôi đi.
Nếu có thuốc “hối hận”, Cận Ngữ Vi thề sẽ nuốt ngay một viên. Nhưng thời gian không thể quay ngược. Những hình ảnh đó đã bị lan truyền, và cô ta không thể làm gì được nữa.