- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278: Hoàn
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Tô Tịch Vãn bình thản nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt thâm sâu. “Không cần tớ ra tay đâu. Bọn họ sẽ tự nhận lấy báo ứng thích đáng.”
“Hả? Cậu nói vậy là sao? Tô gia sẽ xảy ra chuyện gì à?” Kiều Phỉ Nghiên tròn mắt, tò mò hỏi, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó hiểu.
Tô Tịch Vãn bật cười trước vẻ mặt như một chú cún con hóng chuyện của cô bạn. Cô dịu dàng giải thích: “Tớ không thể tùy tiện ra tay. Hiện giờ, tớ đã chính thức bước vào Huyền Môn, không thể dễ dàng vướng vào nhân quả. Trừ khi Tô gia chủ động gây rắc rối cho tớ, bằng không tớ không thể động đến họ.”
“Nhưng thật ra cũng chẳng cần tớ ra tay.” Cô chậm rãi nói tiếp, như đang kể một câu chuyện thần bí. “Tô Diệu Văn vừa mới về Tô gia kia, cô ta mang theo nghiệp chướng rất nặng, lại có số sát mệnh. Bất cứ ai sống gần cô ta lâu ngày, vận khí đều sẽ sa sút. Hơn nữa, hôm đó khi ở Tô gia, tớ tận mắt thấy trên người Tô Diệu Văn có một tiểu quỷ. Xem ra là Tô Diệu Văn đó đã từng phá thai, cuộc sống riêng không hề lành mạnh. Người Tô gia rước một người như vậy về nhà, có khác gì tự rước họa vào thân đâu ?
“Vậy nên, tớ chỉ cần ngồi chờ, và xem xem Tô gia sẽ ứng phó với tai ương do Tô Diệu Văn mang đến như thế nào là được!”
“Thật hả?!” Kiều Phỉ Nghiên nghe xong, đôi lông mày đang nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra. Cô reo lên đầy phấn khích: “Tớ đã nói mà, người đang làm, trời đang nhìn. Không phải là không có báo ứng, chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi! Thật là đáng đời!”
Rồi cô lại hào hứng nói với Tô Tịch Vãn: “Vãn Vãn, để ăn mừng cậu hoàn toàn thoát khỏi Tô gia, tối nay tớ mời! Chúng ta đi phố ăn vặt nhé? Lâu lắm rồi chưa đi.”
“Ừ, được!” Tô Tịch Vãn mỉm cười, lòng chợt ấm áp. Lâu lắm rồi hai người chưa cùng nhau đi đến con phố ăn vặt ấy. Cô nhìn Kiều Phỉ Nghiên vì mình mà vui vẻ , trong lòng dâng lên một dòng nước ấm. Kiều Phỉ Nghiên là người bạn tốt nhất cô quen từ hồi cấp hai. Họ vừa là bạn học, vừa là tri kỷ.
Nhưng đến năm lớp 8, Kiều Phỉ Nghiên đã phải nghỉ học. Cô là trẻ mồ côi, không đủ tiền trang trải cuộc sống, đành phải bỏ dở việc học để đi làm. Thời điểm đó, Tô Tịch Vãn vẫn chưa tinh thông huyền thuật, chỉ đủ khả năng tự lo cho bản thân. Cô muốn giúp bạn nhưng lực bất tòng tâm.
Mãi đến khi Tô Tịch Vãn có chút thành tựu trong y thuật, cô bắt đầu bào chế một số loại thuốc viên để bán. Kiếm được đồng tiền đầu tiên, cô đã nghĩ đến việc giúp Kiều Phỉ Nghiên quay lại trường học. Nhưng khi nghe ý định của cô, Kiều Phỉ Nghiên đã xua tay từ chối liên tục:
“Vãn Vãn, tớ biết cậu có ý tốt, nhưng tớ thật sự không phải người ham học. Cậu cũng biết thành tích của tớ mà, nghe thầy cô giảng bài mà cứ như nghe tiếng trời vậy!”
Thấy Kiều Phỉ Nghiên kiên quyết không muốn quay lại trường, Tô Tịch Vãn đành thôi không ép. Khi bản lĩnh của cô ngày càng cao, cô không chỉ chế được thuốc mà còn học được cách vẽ bùa chú. Cô giao việc bán bùa chú và thuốc viên này cho Kiều Phỉ Nghiên, trả lương cứng và cả phần trăm hoa hồng.
Trước kia, Tô Tịch Vãn lo ngại bại lộ khả năng của mình nên không bán quá nhiều. Nhưng bây giờ thì khác. Cô đã thoát ly khỏi Tô gia, từ nay về sau sẽ chẳng còn gì phải lo lắng hay e dè nữa.
Ngay khi Tô gia nói ra lời muốn cô rời đi, Tô Tịch Vãn đã cảm nhận được sợi dây nhân quả giữa cô và họ đã hoàn toàn đứt đoạn. Kể từ giờ phút đó, cô và Tô gia không còn bất kỳ liên quan nào.
Kiều Phỉ Nghiên nhìn cô bạn đang trầm tư, lo lắng hỏi: “Vãn Vãn, thế cậu có dự định gì cho tương lai chưa?”
Tô Tịch Vãn ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đầy quan tâm của Kiều Phỉ Nghiên, cô thản nhiên nói:
“Dài xa thì tớ chưa nghĩ tới. Trước mắt, tớ chỉ muốn ôn tập thật tốt, rồi cố gắng thi đỗ vào Kinh Đại!”
“Xí ! Thi vào Kinh Đại?”
Một tiếng cười khẩy vang lên từ bàn bên cạnh, một nam sinh nghe thấy lời của Tô Tịch Vãn, không nén được mà mỉa mai, giọng đầy vẻ khinh thường: “Khẩu khí lớn thật đấy, không sợ sặc hay sao? Cậu là học sinh Nhị Trung mà dám nói muốn thi vào Kinh Đại?”
Tô Tịch Vãn và Kiều Phỉ Nghiên đồng loạt quay đầu nhìn nam sinh vừa lên tiếng. Theo thói quen, Tô Tịch Vãn nhìn vào tướng mạo của hắn ta, nhưng cô không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.
“Sao lại thế này?” Cô thầm nghĩ. “Đây là lần đầu tiên mình gặp phải tình huống này.”
Cô nhớ trong sách có nói, gặp tình huống này chỉ có hai khả năng: một là, đạo hạnh của người đó cao hơn cô, nên cô không thể nhìn thấu; hai là, người đó có quan hệ huyết thống với cô.
Vì đây là lần đầu tiên gặp phải, Tô Tịch Vãn cho rằng khả năng đầu tiên cao hơn. Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế, vừa rời Tô gia xong lại gặp được người nhà ngay được?
Khi Tô Tịch Vãn còn đang chìm trong suy tư, giọng nói của Kiều Phỉ Nghiên đã cắt ngang:
“Này, cậu kia thật là vô duyên! Không biết nghe lén người khác nói chuyện là hành vi của kẻ tiểu nhân sao?”
“Ai nghe lén?” Nam sinh được gọi là “tiểu nhân” kia là Mộc Cảnh Hạo, hắn ta có chút bực bội phản bác, “Bàn của chúng tôi ở ngay sau lưng các cậu, các cậu nói chuyện lớn tiếng như thế, chẳng lẽ tôi phải bịt tai lại à?”
“Cậu còn lý sự à!” Kiều Phỉ Nghiên càng nói càng tức, “Dù sao chúng ta không thân chẳng quen, cậu không thể chen vào chuyện của chúng tôi! Đó là phép lịch sự tối thiểu. Cậu lại còn dám nói Vãn Vãn nhà tôi không thi đỗ Kinh Đại. Tôi nói cho cậu biết, Vãn Vãn mà không đỗ thì người khác càng không thể đỗ!”
Kiều Phỉ Nghiên tức giận tột độ. Hắn ta nói cô thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được nói xấu Vãn Vãn!
“Cậu… Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Mộc Cảnh Hạo khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy khinh miệt. “Hai người các cậu đều có khẩu khí không nhỏ. Các cậu nghĩ Kinh Đại dễ thi lắm sao? Đừng nói Nhị Trung, ngay cả học sinh Nhất Trung cũng chẳng có mấy người dám khẳng định mình sẽ đỗ được Kinh Đại!”
Kiều Phỉ Nghiên nhìn thấy thái độ khinh thường của hắn ta, cô định lao tới tranh luận, nhưng Tô Tịch Vãn đã kéo tay áo cô lại.
Tô Tịch Vãn nói: “Nghiên Nghiên, việc gì phải phí thời gian và sức lực với người ta. Tranh cãi vô nghĩa chỉ tốn công thôi.” Cô nhìn Kiều Phỉ Nghiên, nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Chuyện thi Kinh Đại là của tớ, hắn ta nói tớ không đỗ, thì tớ sẽ không đỗ sao? Cứ mặc kệ đi.”
“Được rồi, đi thôi. Không phải cậu bảo muốn mời tớ đi ăn à?”
Nói xong, Tô Tịch Vãn kéo Kiều Phỉ Nghiên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Khi đi ngang qua, Tô Tịch Vãn thậm chí không thèm liếc nhìn hắn ta một cái. Chỉ có Kiều Phỉ Nghiên liếc xéo Mộc Cảnh Hạo một cái, khẽ “hừ” một tiếng rồi cùng Tô Tịch Vãn bước ra khỏi quán cà phê.