- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278: Hoàn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Tứ đại gia tộc ở Kinh Thành không giống như những gì người ngoài vẫn nghĩ, rằng các gia tộc đấu đá, tranh giành lẫn nhau. Ngược lại, Tứ đại gia tộc này lại rất đoàn kết và thân thiết. Ngay cả thế hệ trẻ của họ cũng rất hòa thuận, giống như trong nhóm chat của Mộc Cảnh Trần. Bốn người họ tuổi tác xấp xỉ nhau, lại có tình bạn từ nhỏ, nên mối quan hệ còn tốt hơn những gì người ngoài thấy.
Bên này, Mộc Cảnh Trần nhìn thấy lời của hai người bạn, sắc mặt đang vui vẻ bỗng trở nên u ám. Em gái hắn vừa mới về nhà, hôn ước gì chứ? Lúc này hắn không hề muốn em gái mình đã có hôn phu hay kết hôn sớm như vậy.
Mộc Cảnh Trần nghĩ một lát, rồi nhắn trong nhóm:
[Mặc Diễm, cậu không phải mới nghỉ phép xong sao? Hôm tổ chức tiệc mừng em gái tớ, nếu cậu bận thì không cần đến đâu!]
Lúc này, Mộc Cảnh Trần chỉ muốn ngăn cản em gái mình gặp Dạ Mặc Diễm. Dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, vẻ đẹp của Dạ Mặc Diễm thực sự quá yêu nghiệt. Mộc Cảnh Trần lo sợ cô em gái còn “ngây thơ” của mình sẽ không "trụ" nổi trước nhan sắc của Dạ Mặc Diễm.
Dạ Mặc Diễm: [Không sao, dạo này không bận.]
Mộc Cảnh Trần nhìn thấy câu trả lời của Dạ Mặc Diễm, không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Bây giờ, hắn đang rất hối hận vì đã để Dạ Mặc Diễm nhìn thấy ảnh của em gái mình. Hắn tin chắc chắn Dạ Mặc Diễm đã bị vẻ đẹp của Mộc Tịch Vãn thu hút, nên mới có ý định tham dự bữa tiệc. Bằng không, đại thiếu gia nhà họ Dạ, người luôn không thích tham gia những buổi tiệc tùng như vậy, làm sao có thể đột nhiên đồng ý đến dự tiệc chào đón của Mộc Tịch Vãn chứ!
Bên này, Dạ Mặc Diễm đã nằm trên giường, suy nghĩ miên man. hắn cũng không hiểu bản thân mình bị làm sao, hắn vốn luôn có chút “bài xích” phụ nữ. Nhưng kể từ ngày nhìn thấy bức ảnh của Mộc Tịch Vãn, cô cứ liên tục hiện ra trong tâm trí hắn.
Chẳng lẽ là do cô ấy là vị hôn thê của mình sao? Dạ Mặc Diễm cảm thấy hắn đã tìm được một lý do hợp lý nhất cho hành vi bất thường của mình.
Thế là, Dạ Mặc Diễm cố gắng xua đi hình bóng tự tin và xinh đẹp đó trong đầu, ép buộc bản thân đi vào giấc ngủ. Hắn tắt chuông điện thoại, không thèm bận tâm đến tin nhắn trong nhóm chat nữa.
Sở Uẩn Hề trở về phòng ngủ, ngọn lửa giận trong lòng cuối cùng cũng không kìm được mà bùng phát. Cô ta cầm lấy con búp bê vải vẫn luôn được nâng niu, ném nó một cách giận dữ.
Cô ta không dám đập vỡ những thứ có thể phát ra tiếng động, bởi vì trước mặt mọi người trong Mộc gia, cô ta luôn phải thể hiện sự ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Nhưng nếu không xả giận, cô ta cảm thấy mình sẽ bị nghẹn đến phát bệnh mất.
“A! Ông nội vừa nói sẽ chia cổ phần cho Mộc Tịch Vãn! Tại sao chứ?!” Cô ta thầm gào lên. Cô ta đã mong chờ từ rất lâu rồi, ngay cả Mộc lão phu nhân – người thương yêu cô ta nhất – cũng chưa từng nói sẽ chia cổ phần cho cô ta. Vậy tại sao Mộc Tịch Vãn vừa về là có thể có được cổ phần của Mộc gia chứ?
Sở Uẩn Hề cảm thấy trong lòng vô cùng uất ức, cũng có rất nhiều điều không cam tâm. Cô ta ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Không được! Cô ta không thể để Mộc Tịch Vãn cứ thế ở lại Mộc gia được. Cô ta nhất định phải nghĩ cách khiến Mộc Tịch Vãn không thể sống yên ổn ở đây, nếu không, cô ta lo rằng hôn sự giữa Mộc gia và Dạ gia sẽ thật sự bị Mộc Tịch Vãn cướp mất.
Cô ta có thể chấp nhận Mộc Tịch Vãn dọn về Mộc gia, nhưng hôn sự này, nói gì cũng không thể nhường cho Mộc Tịch Vãn được. Dù sao thì, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ta đã thích người đàn ông kia rồi!
Nghĩ đến đó, trong mắt Sở Uẩn Hề lóe lên một tia độc ác. Chỉ cần có thể đuổi Mộc Tịch Vãn đi, cô ta có thể không từ thủ đoạn!
Sáng hôm sau, Mộc Tịch Vãn cảm thấy mình đã có một giấc ngủ ngon lành nhất từ trước đến nay. Mộc gia thật sự rất yên tĩnh, không giống như khu chung cư cô thuê trọ, trời còn chưa sáng đã ồn ào.
Mặc dù đã thay đổi môi trường, Mộc Tịch Vãn vẫn thức dậy trước khi mặt trời mọc. Cô kéo rèm cửa, bước ra ban công.
Ban công phòng ngủ của cô lớn hơn rất nhiều so với căn phòng thuê trọ cũ. Một bên ban công có một cánh cửa nhỏ, dẫn đến một sân thượng nhỏ. Trên sân thượng đó có một phòng kính đón nắng, bên ngoài còn có cả bếp nướng BBQ. Nhiều loại hoa đủ màu sắc được trồng, rực rỡ và xinh đẹp.
Mộc Tịch Vãn rất muốn lên sân thượng để tọa thiền, nhưng nghĩ đến việc mọi người trong nhà, trừ bố mẹ và anh trai, vẫn chưa biết cô có huyền thuật, nên Mộc Tịch Vãn đã từ bỏ ý định đó.
Cô trải một chiếc đệm nhỏ trên ban công, mở cửa sổ ra và bắt đầu tu luyện. Khu nhà cũ của Mộc gia khá gần ngoại ô, nên không khí rất trong lành, linh khí cũng dồi dào hơn.
Theo từng nhịp hít thở của cô, linh khí xung quhắn như được triệu hồi, từ từ tụ lại về phía cô. Mộc Tịch Vãn tập trung cao độ, không một chút tạp niệm, dẫn dắt luồng linh khí vận hành trong kinh mạch.
Sau một hồi tu luyện, Mộc Tịch Vãn cảm thấy toàn thân thư thái, không chỉ bù đắp lại số linh khí đã tiêu hao khi châm cứu cho Giang Tinh Mạn ngày hôm qua, mà còn tích lũy thêm được một chút.
Sau khi kết thúc việc tu luyện, Mộc Tịch Vãn ngước nhìn đồng hồ. Giờ vẫn còn khá sớm, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu cô: hay là ra ngoài chạy bộ buổi sáng một lát nhỉ? Cô nhanh chóng thay một bộ đồ thể thao, bước chân nhẹ nhàng lướt xuống cầu thang.
Vừa xuống đến tầng hai, cô đúng lúc chạm mặt Quý Nguyên Tích vừa mở cửa phòng ngủ.
“Vãn Vãn đấy à? Sao con dậy sớm thế?”
Quý Nguyên Tích dụi mắt ngái ngủ, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Giờ mới chỉ hơn sáu giờ sáng, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ ăn sáng. Sở dĩ hôm nay bà dậy sớm thế này là vì có việc ở bệnh viện, nếu không đã chẳng phải dậy sớm như vậy.