- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278: Hoàn
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Quả thật không hổ là quân nhân , Dạ Mặc Diễm cõng cô, đi trên con đường gập ghềnh, đầy cành khô gai góc mà bước chân vẫn vững vàng, nhẹ như không. Khi đi qua những bụi cây cao, tán lá xum xuê, anh đều cẩn thận nghiêng người, khéo léo lách qua để những cành cây không chạm vào Mộc Tịch Vãn. Từng hành động nhỏ nhặt ấy của anh đều được cô thu trọn vào đáy mắt, một dòng nước ấm áp cuộn chảy, lan tỏa từ trái tim đến khắp cơ thể.
Anh cõng Mộc Tịch Vãn, bước theo hướng dẫn của người giấy, không mấy chốc đã đến trước một cây hòe. Vừa đặt chân đến, Dạ Mặc Diễm đã cảm nhận được một cảm giác khó chịu, cứ như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào anh.
Mộc Tịch Vãn thấy vậy, ánh mắt cô lập tức trở nên lạnh lẽo. Cô nhẹ giọng nói với anh:
“Dạ đại ca, anh đặt em xuống đi!”
Nghe cô nói, Dạ Mặc Diễm cẩn thận đặt cô xuống, sợ cô ngã nên vẫn nhẹ nhàng đỡ lấy tay cô. Lúc này, Mộc Tịch Vãn không để ý đến thái độ cẩn trọng của anh, đôi mắt cô chỉ dán chặt vào cái cây hòe khổng lồ trước mặt, lạnh lùng lên tiếng:
“Cây hòe kia, mau thu lại ý đồ của ngươi. Anh ấy không phải thứ ngươi có thể đụng vào!”
Lá trên cây hòe khổng lồ khẽ rung động dù chẳng có một cơn gió nào. Nó có vẻ bất ngờ, không ngờ một con người nhỏ bé lại có thể biết được sự tồn tại của nó.
Mộc Tịch Vãn ngước lên quan sát, nhận ra trên thân cây hòe có vết sét đánh. Khóe môi cô nhếch lên, nở một nụ cười đầy châm biếm:
“Ồ, thì ra là từng bị sét đánh. Thế nào? Mùi vị bị thiên lôi giáng xuống không dễ chịu đúng không?”
Cây hòe vẫn im lặng không đáp lời. Mộc Tịch Vãn thấy vậy, liền rút ra một tấm Lôi Phù màu vàng, nhếch môi:
“Ngươi muốn giả ngốc, vậy ta đành phải giúp ngươi nếm lại mùi vị sét đánh một lần nữa vậy!”
Mộc Tịch Vãn bắt đầu niệm chú, cho đến câu cuối cùng: “Cấp Tốc Lệnh, đi!”
Theo tiếng chú ngữ dứt lời, cô ném tấm Lôi Phù lên phía trên cây hòe. Ngay lập tức, trời đất như tối sầm lại, những tiếng sấm ầm ầm vang vọng, từng tia chớp mang sức mạnh của lôi điện giáng thẳng xuống thân cây.
Cây hòe cổ thụ lúc này mới thật sự nhận ra sự lợi hại của cô. Nó run rẩy lên tiếng cầu xin:
“Đại nhân, tha mạng! Ta không cố ý!”
Đứng bên cạnh, Dạ Mặc Diễm chứng kiến tất cả. Cây cối có thể nói, bùa chú có thể giáng sét. Cứ ở bên cạnh cô gái nhỏ này, anh lại không ngừng được mở rộng tầm mắt.
Nghe lời van xin của cây hòe tinh, Mộc Tịch Vãn quát lên:
“Ngươi chỉ là một tinh quái còn chưa hóa hình, sao lại vô duyên vô cớ câu mất hồn phách của người khác?”
Lúc này, cây hòe tinh mới hiểu ra nguyên nhân cô đến. Nó lập tức cầu xin:
“Đại sư, ta thật sự không cố ý! Ngài mau thu lôi điện đi, ta sẽ trả lại hồn phách người đó ngay!”
Nó vừa dứt lời, những tia lôi điện cũng ngừng lại. Thật ra, tấm Lôi Phù này vốn dĩ chỉ có thể tạo ra ba luồng sét, sau khi ba luồng sét giáng xuống liền mất tác dụng.
Thấy lôi điện cuối cùng đã dừng lại, cây hòe tinh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nó nói với Mộc Tịch Vãn:
“Hồn phách người đó ta giữ cũng chẳng để làm gì, chẳng qua hôm đó hắn vỗ vào người ta hai cái, ta bực mình nên mới câu hồn phách của hắn thôi!”
Cách đây sáu ngày, cây hòe tinh vừa bị sét đánh mất đi không ít tu vi, đang lúc buồn bực thì một nhóm người đi đến. Trần Hạo Viễn đi đến cạnh nó, vừa vỗ vỗ vào thân cây vừa nói với những người khác:
“Xem cái cây hòe lớn này, chắc tuổi đời phải lớn lắm rồi. A, các cậu nhìn xem, thân cây còn bị sét đánh này!”
Tâm trạng vốn đã không tốt, nghe Trần Hạo Viễn nói vậy, cây hòe tinh cảm giác người này đang nói "đểu" nó, liền trực tiếp câu đi hai hồn phách của hắn. Nhưng nó cũng không dám làm cho Trần Hạo Viễn mất mạng, vì nếu thế sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của nó.
Nghe cây hòe tinh giải thích, Mộc Tịch Vãn cười lạnh:
“Vậy ngươi có biết không? Hồn phách của Trần Hạo Viễn nếu không trở về thể xác trong vòng bảy ngày, hắn vẫn sẽ chết. Và ngươi cũng sẽ phải gánh lấy nhân quả nặng nề từ việc này!”
Nghe Mộc Tịch Vãn nói vậy, cây hòe tinh giả vờ vội vã:
“Ta nào biết nhiều như thế! Hồn phách người đó ngài mau mang đi. Ta giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì!”
Nó vừa nói, tất cả lá cây trên thân bắt đầu xào xạc. Mộc Tịch Vãn thấy hồn phách của Trần Hạo Viễn từ từ hiện ra từ thân cây.
“Đây, cầm lấy!” Cây hòe tinh nói.
Trong lúc Mộc Tịch Vãn dùng bùa chú để thu hồn phách Trần Hạo Viễn, cây hòe tinh len lén nhìn sang Dạ Mặc Diễm. Trong lòng nó thầm nghĩ: Cơ hội tới !
Nghĩ là làm, cây hòe tinh bắt đầu dùng cành lá chuyển động, định lao thẳng về phía Dạ Mặc Diễm, nguồn linh khí dồi dào kia.
“A!”
Từ lúc bắt đầu, Mộc Tịch Vãn đã để ý đến hành động của cây hòe tinh, bởi cô nhận ra nó có ý đồ không tốt với Dạ Mặc Diễm. Ngay khi nó có động thái, Mộc Tịch Vãn liên tục rút ra mấy tấm Lôi Phù, vừa ném về phía nó vừa lớn tiếng quát:
“Lớn mật! Người của ta mà ngươi cũng dám động vào?!”
Dạ Mặc Diễm ban đầu cũng định né tránh cái cây đang lao về phía mình, nhưng sau khi nghe câu nói ấy của Mộc Tịch Vãn, anh khựng lại. Anh đứng yên tại chỗ, trong mắt tràn ngập ý cười, nhìn cô gái nhỏ đang ra sức bảo vệ mình.
Chỉ thấy Mộc Tịch Vãn tung ra những tấm Lôi Phù, tất cả đồng loạt bay lên và giáng xuống cây hòe tinh, khiến nó “Ái u ái u” kêu la thảm thiết!
“Đại nhân, đại nhân, ta không dám nữa, xin ngài đại nhân đại lượng, tha cho ta đi!”
Nếu cây hòe tinh này không có ý định làm hại Dạ Mặc Diễm, cô có thể cân nhắc tha mạng cho nó. Nhưng một tiểu tinh quái này lại có tâm tư không trong sáng, lại còn dám nhớ nhung linh khí của Dạ Mặc Diễm.
Mặc dù nếu hôm nay cô không ở đây, cây hòe tinh này cũng không thể làm hại được anh, nhưng nó đã có ý đồ này, chứng tỏ nó tà tâm chưa chết !
Nghĩ vậy, Mộc Tịch Vãn quyết định dùng hết những tấm Lôi Phù còn lại, đánh tan toàn bộ tu vi của cây hòe, để nó không còn sức lực làm hại con người nữa.
Sau khi thu hồn phách Trần Hạo Viễn vào bùa chú, Mộc Tịch Vãn quay sang Dạ Mặc Diễm. Anh vẫn đứng đó, đôi mắt bình thản nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên đầy ý cười:
“Anh là người của em?”
Mộc Tịch Vãn đang định cất bùa chú và người giấy đi, nghe câu nói của anh, cô đờ người ra, rồi mặt đỏ bừng, ngượng ngùng giải thích:
“Dạ đại ca, ý em là... ở đây, em có thể dùng huyền thuật để bảo vệ anh, anh là người mà em cần bảo vệ, không có ý nào khác đâu!”
Dạ Mặc Diễm nhìn vẻ bối rối của cô, nụ cười trong mắt càng thêm rõ ràng. Anh khẽ nhếch môi:
“Không sao, anh không ngại đâu.”
Nghe Dạ Mặc Diễm nói vậy, Mộc Tịch Vãn thầm lẩm bẩm trong lòng, cái gì mà "anh không ngại" chứ? Lúc ấy thấy cây hòe tinh muốn hấp thụ linh khí của anh, cô chỉ sốt ruột quá nên lỡ lời thôi!
Dạ Mặc Diễm thấy cô vẫn còn ngơ ngác, mỉm cười nói:
“Vãn Vãn, chúng ta về thôi!”
“À... được!” Mộc Tịch Vãn trả lời, vừa xoay người định đi thì lại quên mất chân mình bị thương. Cô vừa bước được hai bước đã “A” lên một tiếng vì đau.