- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278: Hoàn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Ngay khi Mộc Tịch Vãn cho rằng mình bị ảo giác, bên tai cô lại vang lên giọng nói trầm ấm của Dạ Mặc Diễm:
“Vãn Vãn, em sao thế, sao sắc mặt lại kém vậy?”
Lúc này, Dạ Mặc Diễm đã bước đến bên cạnh cô. Nhìn gương mặt xanh xao, nhợt nhạt của cô, anh lo lắng hỏi. Mộc Tịch Vãn chẳng còn tâm trí để xác nhận đây có phải ảo giác hay không nữa, bởi khi nhìn thấy anh bước đến, ánh mắt cô vô thức hướng về thứ ánh sáng màu tím nhạt đang phát ra từ người anh. Nó lấp lánh lấp lánh, rất hấp dẫn !
Dạ Mặc Diễm nhìn thấy ánh mắt đó, liền đoán được cô đã làm gì, liền nhích lại gần Mộc Tịch Vãn hơn một chút:
“Vãn Vãn, em lại đi châm cứu cho người khác à?”
Mộc Tịch Vãn nhìn Dạ Mặc Diễm, cảm nhận được anh đến gần. Trong nháy mắt, một luồng linh lực mạnh mẽ cuồn cuồn tuôn vào cơ thể cô, khiến cơ thể đã mệt mỏi rã rời của cô bỗng chốc như "mãn huyết sống lại".
“Dạ đại ca, thật trùng hợp, sao anh lại đến bệnh viện ? Là có chỗ nào không khỏe sao?”
“Không phải, anh đến thăm một người bạn.” Dạ Mặc Diễm nói xong, dừng lại một chút rồi hỏi tiếp:
“Em đến đây bằng cách nào?”
“À… em bắt xe đến.” Thật ra, nhà họ Mộc có xe riêng, Mộc lão gia tử cũng đã dặn tài xế đưa đón cô. Nhưng cô không biết sẽ phải châm cứu trong bao lâu, cũng không muốn tài xế phải chờ đợi nên cô nghĩ đi taxi sẽ tiện hơn.
“Vậy sao. Vậy ... đi thôi, anh đưa em về.”
Mộc Tịch Vãn nghe Dạ Mặc Diễm nói xong, hai mắt sáng rực: “Thật sao? Cảm ơn Dạ đại ca!”
Thật tốt, còn có thể cọ "linh khí" miễn phí a !
Một bên, Dạ Mặc Diễm nhìn đôi mắt sáng rực như có lửa của Mộc Tịch Vãn, khóe miệng vô thức cong lên, lộ ra vẻ cưng chiều mà chính bản thân anh cũng không nhận ra.
Mộc Tịch Vãn theo Dạ Mặc Diễm ra bãi đỗ xe. Cô vừa định kéo cửa ghế sau thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên:
“Bên này.”
Mộc Tịch Vãn ngơ ngác ngẩng đầu, thấy Dạ Mặc Diễm đã mở sẵn cửa ghế phụ cho mình. Mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng ngồi ở ghế phụ thì gần anh hơn, cũng đồng nghĩa với gần nguồn linh khí hơn rồi.
Nghĩ đến đó, Mộc Tịch Vãn không suy nghĩ nhiều, liền nghe theo anh ngồi vào. Lúc cô vào xe, anh còn đưa tay ra che phía trên cửa xe, tránh cô bị chạm đầu.
Mộc Tịch Vãn thầm nghĩ, Dạ Mặc Diễm thật sự rất chu đáo.
Thật ra, Dạ Mặc Diễm còn có thể chu đáo hơn ấy chứ. Anh còn định giúp cô thắt dây an toàn.
Nhưng cô đã tự thắt xong ngay khi vừa ngồi vào xe.
Dạ Mặc Diễm nhìn Mộc Tịch Vãn đang ngồi ở ghế phụ, một cảm xúc mềm mại và ấm áp bỗng trào dâng trong lòng anh.
Chiếc xe này chưa bao giờ chở người phụ nữ nào khác ngoài mẹ anh, chứ đừng nói đến vị trí ghế phụ.
Chiếc xe bon bon chạy trên đường. Ban đầu, hai người còn trò chuyện vài câu, nhưng vì hôm nay linh lực đã tiêu hao quá nhiều, dù có linh lực của Dạ Mặc Diễm để bổ sung, nhưng linh lực này không phải do cô tự tu luyện được, cho nên cần phải có thời gian từ từ chuyển hoá.
Thế nên, Mộc Tịch Vãn vẫn khá là mệt mỏi, không lâu sau đã thiếp đi. Dạ Mặc Diễm nhận thấy bên cạnh mình bỗng nhiên yên tĩnh, lúc chờ đèn đỏ, anh quay sang nhìn cô, thấy gương mặt đang say ngủ của cô, ánh mắt anh hiện lên một chút đau lòng.
Thế là, Dạ Mặc Diễm đi chậm lại. Anh vốn định lái xe thẳng về khu nhà đại viện, nhưng anh lại muốn để Mộc Tịch Vãn ngủ thêm một lúc nữa, nên đã lái xe về khu chung cư của mình.
Dạ Mặc Diễm có nhà riêng ở bên ngoài, nhưng đôi khi anh cũng sẽ về nhà đại viện để ở cùng Mộc lão gia tử và Mộc lão phu nhân, nên anh thường sống ở cả hai nơi.
Chiếc xe dừng lại ở gara dưới tầng hầm. Dạ Mặc Diễm nhìn Mộc Tịch Vãn vẫn đang say ngủ, anh lo lắng cô sẽ ngủ không thoải mái, nên đã ấn nút điều chỉnh ghế, giúp cô có tư thế thoải mái hơn.
Trong suốt quá trình đó, anh đã lo lắng sẽ đánh thức cô dậy, nhưng có vẻ như hôm nay cô quá mệt mỏi, cho đến khi ghế ngồi ngả hẳn ra, cô vẫn không hề tỉnh lại.
Cùng lúc đó, Dạ Mặc Diễm cũng ngả ghế của mình xuống. Anh nằm trên ghế lái, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy Mộc Tịch Vãn ở ghế bên cạnh. Dạ Mặc Diễm lẳng lặng ngắm nhìn cô gái nhỏ đang say ngủ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác "năm tháng tĩnh hảo". Gara rất yên tĩnh, và trong không khí tĩnh lặng đó, anh cũng vô thức chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, Mộc Tịch Vãn cảm thấy giấc ngủ này thật sự rất thoải mái. Cô từ từ mở mắt, nhìn khung cảnh xung quanh, cô hơi ngỡ ngàng.
“Đây là đâu?”
Cô nhớ mình đã ngủ trên xe của Dạ Mặc Diễm để về khu đại viện. Sao giờ lại ngủ ở đây thế này?
Mộc Tịch Vãn vừa quay đầu, liền nhìn thấy Dạ Mặc Diễm cũng đang nằm trên ghế lái.
“Chậc, phải công nhận, gương mặt của Dạ Mặc Diễm đúng là ‘yêu nghiệt’ mà.”
Mặc dù vẫn lấp lánh sáng (màu tím), nhưng khi nhìn anh ở cự ly gần như vậy, sự chú ý của cô không còn chỉ là thứ ánh sáng đó nữa, mà là gương mặt đẹp trai, sắc nét ngay cả khi đang ngủ của anh.
Dạ Mặc Diễm khi ngủ không còn vẻ lạnh lùng như thường ngày nữa, cả người trở nên dịu dàng hơn. Khi Mộc Tịch Vãn đang ngắm anh đến xuất thần thì Dạ Mặc Diễm đã tỉnh giấc.
Ánh mắt Mộc Tịch Vãn vô tình chạm phải ánh mắt anh, cô thoáng giật mình, sau đó ngượng ngùng nói:
“Dạ đại ca, chúng ta đang ở đâu vậy?”
Mộc Tịch Vãn cảm thấy hai người nằm nói chuyện như thế này có hơi kỳ lạ, cô vừa định ngồi dậy thì cảm nhận được Dạ Mặc Diễm đang nhích lại gần mình.
Cô tò mò quay đầu nhìn anh, không hiểu sao môi cô lại chạm phải má của anh…
Mộc Tịch Vãn hoảng loạn, gương mặt ửng lên một chút đỏ ửng, cô luống cuống nói: “Dạ đại ca, xin lỗi, em không phải….”
Mộc Tịch Vãn đang định nói rằng cô không cố ý, nhưng lời còn chưa dứt, cô đã nghe thấy giọng nói của Dạ Mặc Diễm vang lên:
“Để anh giúp em chỉnh lại ghế.”
Dạ Mặc Diễm vừa nói vừa đưa tay ấn nút điều chỉnh ghế bên phải của Mộc Tịch Vãn. Chiếc ghế từ từ nâng lên, nhịp tim đang đập nhanh của Mộc Tịch Vãn cũng dần trở lại bình thường.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô rơi vào tình huống này. Mặc dù là vô tình, nhưng cô vẫn cảm thấy có một cảm xúc ngượng ngùng, xấu hổ.
Để tránh sự bối rối này, Mộc Tịch Vãn lại hỏi:
“Dạ đại ca, đây là đâu? Chúng ta không về khu đại viện sao?”
Dạ Mặc Diễm lúc này cũng đang cố gắng giữ bình tĩnh, anh cảm thấy như sự mềm mại, ấm áp từ đôi môi của cô vẫn còn vương vấn trên má mình.
“Đây là khu chung cư anh sống. Anh định lái xe về đại viện, nhưng ở đó không có chỗ đỗ xe phù hợp, mà anh muốn để em nghỉ ngơi thêm một chút, nên đã lái xe về đây. Xin lỗi vì đã không hỏi ý kiến em trước.”
Dạ Mặc Diễm nói đến đây, rồi nhìn Mộc Tịch Vãn và hỏi tiếp:
“Bây giờ em cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chưa? Anh cảm thấy hôm nay em mệt mỏi hơn bình thường, có chuyện gì xảy ra sao?”