- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278: Hoàn
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Nghe những lời này của Phương Thanh Hủy, Tô Diệu Văn liếc xéo Tô Tịch Vãn một cái đầy đắc ý, rồi giả vờ cảm động, giọng nũng nịu nói:
“Mẹ ơi, con may mắn lắm mới tìm lại được ba mẹ. Hồi nhỏ ở trại trẻ mồ côi, con ghen tị nhất là mấy bạn có ba mẹ yêu thương, cưng chiều.”
Phương Thanh Hủy nghe lời nói non nớt của cô con gái, lòng càng thêm xót xa. Bà ta vội vàng vỗ vỗ lưng Tô Diệu Văn, giọng tràn đầy yêu thương:
“Văn Văn ngoan, từ giờ con có ba mẹ và các anh yêu thương rồi. Sau này, con sẽ là công chúa nhỏ được cưng chiều nhất nhà họ Tô!”
Tô Tịch Vãn nhìn cảnh tượng mẹ con tình thâm đầy giả tạo ấy, chỉ cảm thấy nực cười. Cô chẳng còn hơi sức đâu mà xem màn kịch nà, mà cũng chẳng muốn xen vào.
Cô cảm thấy ghê tởm.
Tô Tịch Vãn quay sang Tô Mậu Dụ:
“Tô tiên sinh, vậy tôi xin phép. À, thân thiện nhắc nhở các người một câu. Sau này, cuộc sống nhà họ Tô có lẽ sẽ không còn suôn sẻ như trước nữa đâu. Tô tiên sinh tốt nhất nên tìm một thầy phong thủy đến xem lại.”
Nói rồi, Tô Tịch Vãn quay lưng, khoác ba lô rời khỏi nhà họ Tô. Phương Thanh Hủy đang an ủi Tô Diệu Văn, thấy Tô Tịch Vãn cứ thế bỏ đi, trong lòng dù có chút không cam tâm, nhưng nghĩ đến người mà bà ta chán ghét suốt mười mấy năm cuối cùng cũng biến mất, bà ta lại thở phào nhẹ nhõm. Từ giờ, gia đình họ cuối cùng cũng được đoàn tụ trọn vẹn, không còn ai ngoài luồng chen chân vào nữa.
Nghĩ đến đây, Phương Thanh Hủy quay sang hai cậu con trai đang vừa ăn cơm vừa nghịch điện thoại nói:
“Hách Hiên, Hách Minh, em gái đã về rồi, sau này các con phải đối xử tốt với em ấy, biết chưa?”
Tô Hách Hiên và Tô Hách Minh không buồn ngẩng đầu lên, đáp qua loa:
“Biết rồi ạ. Bọn con chẳng phải đã mua quần áo và trang sức cho em ấy rồi sao? Tô Tịch Vãn kia còn chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ như thế đâu.
Tô Hách Hiên và Tô Hách Minh vốn quen thói ăn chơi, hoang phí với đám bạn. Muốn hoang phí thì phải cần tiền, thật nhiều tiền. Mà muốn xin được nhiều tiền tiêu vặt từ ba mẹ thì phải biết lấy lòng người cầm quyền thật sự trong cái nhà này, đó là mẹ. Thế nên, khi Tô Diệu Văn được đón về, thấy Phương Thanh Hủy đặc biệt quan tâm cô ta, bọn hắn cũng chủ động trích một phần nhỏ mua chút quà cáp để lấy lòng.
Phương Thanh Hủy nghe hai con trai cam đoan, bà ta yên tâm kéo Tô Diệu Văn ngồi xuống ăn cơm. Tô Tịch Vãn vừa đi, Phương Thanh Hủy cảm thấy món nào hôm nay cũng ngon hơn hẳn. Thậm chí, bà ta còn ăn nhiều hơn mọi khi.
Bà ta gọi mấy người hầu trong nhà bếp ra: “Dì Trương, hôm nay các cô làm món ăn ngon lắm. Tiền thưởng tháng này của các cô được cộng thêm hai trăm nghìn nhé!”
Dì Trương cùng mấy người hầu khác nghe thấy thì mừng rỡ, rối rít cảm ơn:
“Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân!”
Phương Thanh Hủy tỏ ra rất hài lòng với thái độ của họ. Bà ta thích cái cảm giác được ở trên cao, có thể định đoạt số phận của người khác.
“Thôi, các cô lui xuống đi. Chỉ cần làm việc chăm chỉ, nhà họ Tô sẽ không bạc đãi các cô đâu!”
Mấy người hầu vội vàng cúi đầu, dù miệng vẫn còn đau nhức nhưng vẫn cố nói thêm vài câu ca ngợi, xu nịnh Phương Thanh Hủy rồi mới rời đi. Họ cũng không hiểu sao, đêm qua, hầu hết mọi người trong bếp đều gặp vấn đề về miệng: người thì bị nhiệt miệng nặng, người bị viêm amidan, người bị sưng lợi… Nếu chỉ một hai người thì còn nói được, đằng này cả bảy tám người cùng bị.
Chẳng lẽ là do ăn uống có vấn đề?
Tô Tịch Vãn đeo ba lô, bước ra khỏi nhà họ Tô. Quay đầu lại nhìn căn nhà đang ẩn hiện trong một làn sương đen mờ ảo, cô cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Mối quan hệ thân tình đã ám ảnh cô bấy lâu nay cuối cùng cũng được cắt đứt hoàn toàn.
Tô Tịch Vãn sải bước nhẹ nhàng ra khỏi khu biệt thự, rồi đi tàu điện ngầm về căn hộ cho thuê. Cô thuê một căn hộ hai phòng ngủ gần trường, chuyện này không một ai trong gia đình họ Tô biết.
Từ sau cấp hai, người nhà họ Tô đã không còn bận tâm đến chuyện của cô nữa. Cô cảm thấy mình rất may mắn vì đã có được không gian thần bí kia và học được những kỹ năng ở đó, nếu không, cô thực sự không biết phải sống thế nào.
Về đến căn hộ, Tô Tịch Vãn dọn dẹp qua loa một chút. Chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi đại học. Rời khỏi nhà họ Tô, cô cuối cùng cũng không cần phải che giấu bản thân nữa, ví dụ như thành tích học tập, hay ... ngoại hình.
Nghĩ đến ngoại hình, Tô Tịch Vãn bước vào phòng tắm đứng trước gương. Cô nhìn mình trong chiếc kính dày cộp và mái tóc mái che kín mặt. Cô từ từ tháo cặp kính xấu xí xuống, rồi dùng kẹp vén mái tóc dày cộp lên. Lúc này, người trong gương hoàn toàn thay đổi.
Gương mặt cô không còn bị tóc mái che lấp, trở nên sáng sủa, rạng rỡ. Đôi lông mày cong dài, đôi mắt to lấp lánh như chứa đựng hàng vạn vì sao, không còn bị cặp kính nặng nề che đi. Sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào, một vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Tô Tịch Vãn nhìn bản thân vừa quen thuộc vừa xa lạ trong gương, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái. Sau này, cô cuối cùng cũng có thể sống thật với chính mình, đường đường chính chính dựa vào bản lĩnh để kiếm tiền, theo đuổi cuộc sống mà mình mong muốn.
Tô Tịch Vãn dọn dẹp ba lô xong, liền ngồi vào bàn học để giải đề. Dù trí nhớ có tốt đến đâu, nhưng đứng trước kỳ thi đại học, có thể được xem là bước ngoặt để thay đổi cuộc đời, cô vẫn không dám lơ là. Cô muốn thi vào Kinh đại, và đặc biệt là ngành Huyền học mới được thành lập gần đây.
Kiến thức huyền học mà cô có được đều là tự học trong không gian, nên cô vẫn cảm thấy có nhiều điều mình chưa hiểu hết. Vì vậy, cô muốn vào Kinh đại để tiếp tục học hỏi, cô cũng muốn thông qua việc học tập và trao đổi với các chuyên gia, để xác định được trình độ huyền thuật của mình đang ở mức nào.