- Chương 1
 - Chương 2
 - Chương 3
 - Chương 4
 - Chương 5
 - Chương 6
 - Chương 7
 - Chương 8
 - Chương 9
 - Chương 10
 - Chương 11
 - Chương 12
 - Chương 13
 - Chương 14
 - Chương 15
 - Chương 16
 - Chương 17
 - Chương 18
 - Chương 19
 - Chương 20
 - Chương 21
 - Chương 22
 - Chương 23
 - Chương 24
 - Chương 25
 - Chương 26
 - Chương 27
 - Chương 28
 - Chương 29
 - Chương 30
 - Chương 31
 - Chương 32
 - Chương 33
 - Chương 34
 - Chương 35
 - Chương 36
 - Chương 37
 - Chương 38
 - Chương 39
 - Chương 40
 - Chương 41
 - Chương 42
 - Chương 43
 - Chương 44
 - Chương 45
 - Chương 46
 - Chương 47
 - Chương 48
 - Chương 49
 - Chương 50
 - Chương 51
 - Chương 52
 - Chương 53
 - Chương 54
 - Chương 55
 - Chương 56
 - Chương 57
 - Chương 58
 - Chương 59
 - Chương 60
 - Chương 61
 - Chương 62
 - Chương 63
 - Chương 64
 - Chương 65
 - Chương 66
 - Chương 67
 - Chương 68
 - Chương 69
 - Chương 70
 - Chương 71
 - Chương 72
 - Chương 73
 - Chương 74
 - Chương 75
 - Chương 76
 - Chương 77
 - Chương 78
 - Chương 79
 - Chương 80
 - Chương 81
 - Chương 82
 - Chương 83
 - Chương 84
 - Chương 85
 - Chương 86
 - Chương 87
 - Chương 88
 - Chương 89
 - Chương 90
 - Chương 91
 - Chương 92
 - Chương 93
 - Chương 94
 - Chương 95
 - Chương 96
 - Chương 97
 - Chương 98
 - Chương 99
 - Chương 100
 - Chương 101
 - Chương 102
 - Chương 103
 - Chương 104
 - Chương 105
 - Chương 106
 - Chương 107
 - Chương 108
 - Chương 109
 - Chương 110
 - Chương 111
 - Chương 112
 - Chương 113
 - Chương 114
 - Chương 115
 - Chương 116
 - Chương 117
 - Chương 118
 - Chương 119
 - Chương 120
 - Chương 121
 - Chương 122
 - Chương 123
 - Chương 124
 - Chương 125
 - Chương 126
 - Chương 127
 - Chương 128
 - Chương 129
 - Chương 130
 - Chương 131
 - Chương 132
 - Chương 133
 - Chương 134
 - Chương 135
 - Chương 136
 - Chương 137
 - Chương 138
 - Chương 139
 - Chương 140
 - Chương 141
 - Chương 142
 - Chương 143
 - Chương 144
 - Chương 145
 - Chương 146
 - Chương 147
 - Chương 148
 - Chương 149
 - Chương 150
 - Chương 151
 - Chương 152
 - Chương 153
 - Chương 154
 - Chương 155
 - Chương 156
 - Chương 157
 - Chương 158
 - Chương 159
 - Chương 160
 - Chương 161
 - Chương 162
 - Chương 163
 - Chương 164
 - Chương 165
 - Chương 166
 - Chương 167
 - Chương 168
 - Chương 169
 - Chương 170
 - Chương 171
 - Chương 172
 - Chương 173
 - Chương 174
 - Chương 175
 - Chương 176
 - Chương 177
 - Chương 178
 - Chương 179
 - Chương 180
 - Chương 181
 - Chương 182
 - Chương 183
 - Chương 184
 - Chương 185
 - Chương 186
 - Chương 187
 - Chương 188
 - Chương 189
 - Chương 190
 - Chương 191
 - Chương 192
 - Chương 193
 - Chương 194
 - Chương 195
 - Chương 196
 - Chương 197
 - Chương 198
 - Chương 199
 - Chương 200
 - Chương 201
 - Chương 202
 - Chương 203
 - Chương 204
 - Chương 205
 - Chương 206
 - Chương 207
 - Chương 208
 - Chương 209
 - Chương 210
 - Chương 211
 - Chương 212
 - Chương 213
 - Chương 214
 - Chương 215
 - Chương 216
 - Chương 217
 - Chương 218
 - Chương 219
 - Chương 220
 - Chương 221
 - Chương 222
 - Chương 223
 - Chương 224
 - Chương 225
 - Chương 226
 - Chương 227
 - Chương 228
 - Chương 229
 - Chương 230
 - Chương 231
 - Chương 232
 - Chương 233
 - Chương 234
 - Chương 235
 - Chương 236
 - Chương 237
 - Chương 238
 - Chương 239
 - Chương 240
 - Chương 241
 - Chương 242
 - Chương 243
 - Chương 244
 - Chương 245
 - Chương 246
 - Chương 247
 - Chương 248
 - Chương 249
 - Chương 250
 - Chương 251
 - Chương 252
 - Chương 253
 - Chương 254
 - Chương 255
 - Chương 256
 - Chương 257
 - Chương 258
 - Chương 259
 - Chương 260
 - Chương 261
 - Chương 262
 - Chương 263
 - Chương 264
 - Chương 265
 - Chương 266
 - Chương 267
 - Chương 268
 - Chương 269
 - Chương 270
 - Chương 271
 - Chương 272
 - Chương 273
 - Chương 274
 - Chương 275
 - Chương 276
 - Chương 277
 - Chương 278: Hoàn
 
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
“Nhưng mà Tô Tịch Vãn cũng xinh xắn . Đợi nó thi đỗ vào một trường đại học tốt, giá trị sẽ càng cao. Khi đó chúng ta có thể dùng con bé để đổi một cuộc liên hôn, có thể đem về không ít lợi ích cho Tô gia.” Tô Mậu Dụ tính toán.
Phương Thanh Hủy nghe lời chồng nói, lại nghĩ đến Tô Tịch Vãn.
Đúng là con bé đó không tệ.
Mặc dù Phương Thanh Hủy vẫn luôn ép buộc Tô Tịch Vãn để tóc mái dày, đeo kính cận dù Tô Tịch Vãn vốn không hề cận thị, để che đi gần hết khuôn mặt, và con bé đó vẫn luôn nghe lời bà ta.
Nhưng bà ta cũng không hề quên Tô Tịch Vãn vốn dĩ rất xinh đẹp, là từ nhỏ đã bộc lộ ra.
Có điều dù có như vậy thì sao ? Chỉ cần còn ở trong tay bà ta, Tô Tịch Vãn sẽ mãi mãi chẳng nổi lên được cái gì sóng gió.
Bà ta cứ tưởng , mọi việc sẽ luôn là như thế, cho đến khi bà ta biết được con gái ruột của mình đã phải chịu khổ mười tám năm thay thế cho Tô Tịch Vãn.
Con gái bà ta vậy mà phải ở trong cô nhi viện lớn lên.
Diệu Văn của bà ta a !
Diệu Văn của bà ta đã phải chịu nhiều khổ sở như vậy, vậy thì Tô Tịch Vãn dựa vào cái gì mà được gả vào hào môn chứ?
Bà ta cũng muốn cho Tô Tịch Vãn nếm thử cảm giác của một đứa trẻ mồ côi.
Không còn sự bao bọc của nhà họ Tô, bà ta muốn xem xem Tô Tịch Vãn sẽ sống sót kiểu gì.
Nghĩ đến đây, Phương Thanh Hủy nhìn Tô Mậu Dụ: “Chồng, anh quên lời thầy phong thủy năm xưa nói khi em mang thai Diệu Văn rồi sao?”
“Em là nói…” Tô Mậu Dụ ngập ngừng.
“Vị thầy phong thủy đó nói, con gái của chúng ta là một đứa nhỏ có phúc khí, nhà họ Tô nhờ con bé mà sẽ ngày càng phát triển hơn nữa.” Miệng thì Phương Thanh Hủy nói vậy, nhưng trong lòng bà ta lại không thực sự tin vào phong thủy. Nếu không thì…
“Là có chuyện này… Nhưng mà, từ khi Tịch Vãn đến nhà chúng ta, công việc làm ăn của nhà mình cũng phát đạt lên trông thấy mà!” Tô Mậu Dụ nói.
Đúng là từ sau khi vợ ông ta sinh con xong, Tô Tịch Vãn được ôm từ bệnh viện về, công ty của ông ta làm ăn vô cùng thuận lợi. Chỉ trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi, công ty từ vài chục người đã phát triển thành một công ty lớn với hàng trăm nhân viên. Hơn nữa, những hợp đồng làm ăn đều ký kết một cách suôn sẻ.
Phương Thanh Hủy nghe chồng nói thế, bà ta có chút không vui. Dù không tin phong thủy, nhưng bà ta lại không muốn nghe chồng nói một câu tốt về Tô Tịch Vãn. Khi Tô Mậu Dụ gán cho Tô Tịch Vãn công lao giúp Tô gia phất lên, bà ta càng khó chịu hơn.
“Làm sao mà là do nó được? Nhìn cái mặt nó lúc nào cũng âm u, em nhìn là thấy phiền rồi! Em tin là do Diệu Văn. Bây giờ Diệu Văn về rồi, Tô gia của chúng ta sẽ còn tốt hơn nữa!”
Tô Mậu Dụ nghe vợ nói xong, cũng không nói thêm gì. Thực tế thì ông ta cũng không tin vào phong thủy. Vừa rồi chỉ là tiện miệng nói ra sự thay đổi của Tô gia trong mười mấy năm qua thôi.
Về phần Tô Tịch Vãn, có lẽ vì con bé từ nhỏ không được lòng người trong nhà, thế nên không chỉ vợ ông ta mà cả ông ta cũng thường xuyên xem nhẹ sự tồn tại của cô.
Thấy Tô Mậu Dụ im lặng, Phương Thanh Hủy lại nói: “Bây giờ Diệu Văn đã về rồi, nếu còn để Tô Tịch Vãn ở lại nhà, chẳng phải là làm cho con gái cưng của chúng ta không thoải mái sao? Vả lại, anh xem thằng Trí Huân kia kìa, Diệu Văn mới về được vài ngày mà nó đã quấn quýt lấy con bé rồi. Em nói cho anh biết, muốn liên hôn thì phải dựa vào Diệu Văn của chúng ta thôi!” Phương Thanh Hủy nói càng lúc càng hăng hái, như thể đã nhìn thấy một tương lai tươi sáng đang vẫy gọi.
Tô Mậu Dụ nghe vợ nói xong, suy nghĩ một chút. Đúng là như vậy. Nhà họ Cố và nhà họ Tô có hôn ước từ nhỏ, nhưng Tô Tịch Vãn và Cố Trí Huân lại không có nhiều giao lưu với nhau. Trước đây, ông ta cũng từng đề nghị vợ nên cho Tô Tịch Vãn ngừng ở nội trú, đưa Tô Tịch Vãn đi tham dự các buổi tiệc hào môn để giao lưu, nhưng lần nào Phương Thanh Hủy cũng lấy đủ mọi lý do để ngăn cản.
Hơn nữa, vẻ ngoài mọt sách của Tô Tịch Vãn cũng khiến ông ta cảm thấy không được tự hào. Vì thế Tô Mậu Dụ sau khi đề cập vài lần không thành, ông ta cũng không nói nữa. Bây giờ thì ông ta lại thầm thấy may mắn vì đã không để Tô Tịch Vãn và Cố Trí Huân tiếp xúc nhiều hơn. Bằng không, sau khi con gái ruột trở về, mọi chuyện sẽ rất khó xử.
Nghĩ đến đây, Tô Mậu Dụ nói: “Vậy thì em cứ liệu mà làm đi. Bây giờ Diệu Văn đã về rồi, gia đình chúng ta cũng nên trở lại quỹ đạo vốn có!”
Tô Mậu Dụ và Phương Thanh Hủy không biết rằng, cuộc trò chuyện của họ đã bị Tô Tịch Vãn nghe được từ đầu đến cuối, ngay tại khúc ngoặt của cầu thang.
Khóe miệng Tô Tịch Vãn từ từ nở một nụ cười đầy mỉa mai, nụ cười đó chứa đựng sự khinh bỉ dành cho hai vợ chồng và sự châm biếm cho số phận của chính cô. Cô không hề dừng lại, tiếp tục bước lên tầng ba. Cô cần lên phòng để thu dọn một vài thứ, chuẩn bị rời khỏi nhà họ Tô.