- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278: Hoàn
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
[Đến rồi, đến rồi! Kịch hay đến rồi đây!]
[Kịch hay lên sàn, sao có thể thiếu đồ ăn vặt và nước uống? Tôi chuẩn bị sẵn sàng cả rồi!]
[Có cảm giác đại sư Vãn Vãn sắp tung ra một tin động trời! Mọi người đừng bình luận nữa, sẵn sàng tập trung hóng đi!]
...
An nữ sĩ lúc này cũng nhìn thấy những bình luận dồn dập trên màn hình livestream, bàn tay cô ta siết lại, vẻ mặt có chút căng thẳng. Khi thấy quá nhiều cư dân mạng ủng hộ Mộc Tịch Vãn, trong lòng cô ta dần dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Mộc Tịch Vãn nghe thấy những lời nói ấy của An nữ sĩ, cô bước lên một bước, ánh mắt lãnh đạm: “Vừa rồi đạo trưởng Đàm đã nói với cô, trên người cô có quỷ hồn bám theo, nhưng còn chưa cụ thể, quỷ hồn bám theo cô, không phải chỉ có một! Còn những tiếng khóc trẻ con cô nghe thấy trong mơ, thực ra không phải trong mơ đâu, mà chính là tiếng khóc của những đứa con cô đã phá bỏ.”
Nghe Mộc Tịch Vãn nói vậy, sắc mặt An nữ sĩ bỗng chốc trở nên tái mét, không còn vẻ ủy khuất giả tạo ban nãy. Cô ta nhìn Mộc Tịch Vãn, run rẩy lo sợ:
“Vậy… vậy đại sư có thể giúp tôi giải quyết không? Cô nói chúng đi đi, tôi không cố ý bỏ chúng, tôi cũng đau lòng lắm chứ!”
Vừa nói, An nữ sĩ vừa nặn ra vài giọt nước mắt giả tạo. Cư dân mạng trên livestream thấy vậy, không biết nên nói gì.
[Dù sao đi nữa thì An nữ sĩ cũng là một người mẹ. Nhìn cô ta thế này, có vẻ cũng rất muốn làm một người mẹ tốt.]
[Không biết rõ sự thật nên tôi không dám đưa ra ý kiến.]
[Tôi đã theo dõi đại sư Vãn Vãn từ những tập đầu tiên. Kim chỉ nam của tôi là: Vãn Vãn đại sự luôn đúng !]
...
Mộc Tịch Vãn nhìn bộ dạng An nữ sĩ, lạnh lùng hỏi lại: “An nữ sĩ, cô thật sự không cố ý sao?”
An nữ sĩ nghe câu hỏi đó, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Mộc Tịch Vãn, trong lòng hoảng loạn.
“Tôi…”
“Khi cô đến với Lưu tiên sinh, chồng hiện tại của cô, anh ta đã có vợ đúng không?” Mộc Tịch Vãn tiếp tục, ánh mắt vẫn bình thản.
“Lúc đó, vợ anh ta đang mang thai hơn bảy tháng. Còn cô, vào thời điểm này muốn anh ta ly hôn cưới cô, nhưng anh ta lại muốn chờ xem đứa bé sinh ra là trai hay gái rồi mới quyết định. Cô sợ vợ anh ta sinh con trai, như thế cô sẽ không có cơ hội gả cho anh ta nữa. Vì vậy, cô đã tìm cách gửi những bức ảnh của cô và Lưu tiên sinh cho vợ anh ta.”
“Và đúng như những gì cô mong muốn, vợ anh ta đã vô cùng tức giận khi nhìn thấy những bức ảnh đó. Trên đường lái xe đến công ty để làm cho ra lẽ với Lưu tiên sinh, cô ấy đã gặp tai nạn giao thông, một xác hai mạng!”
An nữ sĩ nghe Mộc Tịch Vãn nói đến đó thì liên tục lắc đầu:
“Không… không, cô đừng nói nữa! Không phải như vậy!”
Cô ta không giữ được hình tượng nữa, định lao vào Mộc Tịch Vãn để ngăn cô nói tiếp.
“Tôi không biết cô được ai phái đến, nhưng cô bôi nhọ tôi như vậy có ý nghĩa gì chứ? Tôi mời chương trình đến đây không phải để nói chuyện này! Cái con tiện nhân này, cô tính là đại sư cái gì chứ? Làm gì có đại sư trẻ tuổi như cô? Tôi thấy cô chỉ là một kẻ lừa đảo!”
An nữ sĩ nói rồi như một người đàn bà chanh chua, vồ tới muốn giật tóc Mộc Tịch Vãn. Dịch Tinh Lỗi và Đàm Tuấn Dự vội vàng che chắn trước mặt cô.
“An nữ sĩ, xin cô tự trọng! Mộc đạo hữu đã nói ngay từ đầu là không muốn xen vào chuyện của cô, nhưng cô hết lần này đến lần khác tìm đến, ép cô ấy nói ra!”
Đàm Tuấn Dự vừa nói, ánh mắt còn liếc nhanh về phía Cận Ngữ Vi.
[Haha, đạo trưởng Đàm dường như đã nhìn thấu tâm tư của Bạch Liên Hoa Cận rồi!]
[Đúng thế! Ngay từ khi chương trình bắt đầu, tôi đã thấy Cận Ngữ Vi luôn nhắm vào đại sư Vãn Vãn.]
[Tôi vẫn câu nói cũ : Chắc là thấy đại sư Vãn Vãn xinh hơn nên ghen tị chứ gì!]
...
Cận Ngữ Vi nhìn những bình luận trên màn hình, trong lòng bùng lên một tia giận dữ. Cư dân mạng này sao mà thiếu văn hóa thế? Nói năng chẳng suy nghĩ gì cả. Chắc chắn họ là fan của Mộc Tịch Vãn, nếu không sao cứ bênh vực cô ta thế chứ?
An nữ sĩ nghe Đàm Tuấn Dự nói xong, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, bắt đầu giải thích:
“Tôi thừa nhận, khi tôi quen chồng tôi, anh ấy đã có vợ. Nhưng lúc đó tôi không biết, chờ khi biết rồi, tôi đã định rời đi. Nhưng anh ấy không đồng ý, tôi tức quá nên nghĩ rằng, hoặc là anh ấy ly hôn, hoặc là tôi rời đi. Tôi gửi ảnh cho vợ cũ của anh ấy chỉ là muốn mọi chuyện có một kết thúc, một là cô ấy rời đi, hai là tôi rời đi. Tôi biết hành động đó của tôi là sai, nhưng lúc đó tôi còn trẻ dại, bị tình yêu làm cho mù quáng. Làm ra chuyện đó không phải là điều tôi mong muốn. Nhiều năm qua, tôi đã vô số lần tự dằn vặt và sám hối với vợ cũ của anh ấy. Lúc đó tôi thực sự không cố ý.”
Vừa nói, nước mắt cô ta lại tuôn rơi như mưa, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng chua ngoa mắng Mộc Tịch Vãn ban nãy.
[Thật sự không biết lời cô ta nói là thật hay giả nữa!]
[Nhìn cô ta khóc thảm thương thế này, tôi lại có chút tin lời cô ta!]
[Đây là nước mắt cá sấu thôi! Mọi người xem cái vẻ kiêu ngạo khi mắng đại sư Vãn Vãn ban nãy đi, giờ lại giả vờ tội nghiệp!]
...
Mộc Tịch Vãn nhìn dáng vẻ đáng thương, yếu đuối của An nữ sĩ, thầm thở dài. Trên đời này sao lại có nhiều bạch liên hoa và trà xanh đến vậy chứ?
Đây là lần đầu tiên cô không muốn tiếp tục ghi hình chương trình này. Nếu không phải đang quay, cô đã quay lưng rời đi từ lâu rồi.
Cô muốn về nhà !
Sau khi bình tâm lại, Mộc Tịch Vãn nhìn An nữ sĩ, giọng nói đầy lạnh lùng:
“An nữ sĩ, đừng nghĩ rằng những việc cô đã làm sẽ không có bằng chứng, chỉ vì người đã mất."
"Trước hết, chưa nói đến chuyện của vợ cũ chồng cô. Chỉ riêng việc cô đã làm sau khi kết hôn với anh ta, chắc hẳn cô là người rõ hơn ai hết."
"Lúc đó, cô có thể kết hôn với cô, chính là vì cô đã mang thai không lâu sau khi vợ anh ta qua đời. Cô đã đạt được điều mình mong muốn.
"Nhưng không lâu sau khi cưới, cô phát hiện chồng mình ngoại tình. Thế là cô đã sắp đặt, giả vờ bị nhân tình của anh ta đẩy ngã, làm mất đi đứa con đầu lòng. Dù cô đã thành công khiến chồng bỏ nhân tình, nhưng cái giá phải trả lại là đứa con của cô."
"Có một lần rồi sẽ có lần thứ hai. Những đứa con cô đã mất, đã tự tay "phá", đều là cái giá cô phải trả để giữ chân chồng. Không chỉ thế, nhiều lần, cô kiểm tra và thấy đứa nhỏ là con gái, thế là cô đã lén lút bỏ chúng. Nhưng cô không biết rằng, lựa chọn không cần chúng là của cô, còn quyết định ở lại bên cạnh cô lại là của chúng."
"Chúng chỉ biết đi theo cô, vì chúng là máu mủ của cô, là huyết mạch của cô, cô là mẹ của chúng. Theo thời gian, chúng cũng lớn lên, đó là lý do gần đây cô mới nghe thấy tiếng khóc của chúng. Còn việc cô không thể mang thai nữa, tuy cũng có một phần nguyên nhân từ chúng, nhưng phần lớn là do chính cơ thể cô mà thôi!”