- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278: Hoàn
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Sau khi đám buôn người bị bắt giữ, Dạ Mặc Diễm liền một lần nữa tạm "bỏ mặc" đồng đội rồi lái xe đưa Mộc Tịch Vãn đến khách sạn.
Trên đường đi, cả hai quyết định ghé vào một nhà hàng gần đó để dùng bữa tối. Bữa ăn xong xuôi, Mộc Tịch Vãn và Dạ Mặc Diễm thong thả tản bộ trên con đường rợp bóng cây.
Mộc Tịch Vãn xoa xoa cái bụng hơi căng, thở dài đầy bất lực:
“Lần sau có thế nào cũng không thể ăn no đến mức này. Cứ đà này, chắc chắn em sẽ béo lên mất!”
Dạ Mặc Diễm bật cười nhìn cô nhóc nhỏ, giọng nói mang theo chút hài hước:
“Không sao cả, anh thấy đẹp!”
“Cái... cái gì?” Mộc Tịch Vãn khựng lại. Xác định tình cảm của mình là một chuyện, nhưng đối mặt với nó lại là chuyện khác. Dường như đột nhiên cô lại chẳng còn chút dũng khí nào.
Thế là, Mộc Tịch Vãn giả vờ như không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Dạ Mặc Diễm. Cô quay người bước tiếp:
“Đến lúc đó, chính em còn chê chính mình cơ!”
Thế nhưng, Mộc Tịch Vãn vừa bước được hai bước đã bị Dạ Mặc Diễm nắm chặt lấy tay. Bàn tay nhỏ bé của cô như lọt thỏm trong bàn tay to lớn, ấm áp của anh. Mộc Tịch Vãn sững sờ, cô chầm chậm dừng bước, ngước lên nhìn Dạ Mặc Diễm.
Anh cũng xoay người lại, ánh mắt hai người giao nhau sâu lắng. Dưới ánh đèn đường, hình bóng họ đứng kề bên nhau toát lên một sự hạnh phúc đến lạ thường.
Mộc Tịch Vãn cố thử rút tay ra, nhưng cô càng giằng, Dạ Mặc Diễm lại càng nắm chặt.
“Vãn Vãn, có phải em...”
Sau một ngày dài ở bên nhau, Dạ Mặc Diễm muốn hỏi thẳng cái suy đoán mà anh đã chẳng dám tin, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Mộc Tịch Vãn cắt ngang.
“Phải!”
Dạ Mặc Diễm kinh ngạc nhìn Mộc Tịch Vãn, trong lòng anh trào dâng niềm vui sướng không thể diễn tả. Trái tim anh treo lơ lửng bấy lâu nay cuối cùng cũng đã an ổn hạ cánh.
Không có gì hạnh phúc hơn khi tình cảm của mình được đáp lại. Dạ Mặc Diễm ôm chặt cô vào lòng.
“Vãn Vãn, cảm ơn em!”
Vốn không giỏi biểu đạt cảm xúc, nhưng ngay khoảnh khắc ôm Mộc Tịch Vãn vào lòng, anh cảm giác như mình đang ôm trọn cả thế giới.
Bị Dạ Mặc Diễm bất ngờ ôm lấy, cơ thể Mộc Tịch Vãn đầu tiên là cứng đờ, sau đó cô cũng từ từ vòng tay ôm lấy lưng anh. Cô tựa đầu vào lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, đầy nội lực của người đàn ông.
“Anh không cần phải nói cảm ơn với em đâu, tình cảm vốn dĩ là chuyện của hai người. Hơn nữa… chúng ta vốn dĩ đã có hôn ước mà!”
“Vãn Vãn, chuyện đó không giống nhau. Nếu cuối cùng em vẫn không thích anh, anh sẽ hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta.”
Yêu một người không phải là chiếm hữu, mà là khiến đối phương được hạnh phúc. Dù khi ấy, anh không dám tưởng tượng mình sẽ đau lòng đến mức nào.
Nhưng may mắn thay, ông trời vẫn chiếu cố anh. Anh thấy mình thật may mắn, anh sẽ trân trọng tình cảm này suốt đời. Ngay từ cái khoảnh khắc nhìn thấy Vãn Vãn trong điện thoại của Mộc Cảnh Trần, anh đã lún sâu không thể thoát, mà bản thân anh cũng không muốn thoát.
Thật khó mà tin được một người luôn luôn giữ khoảng cách với phụ nữ như anh lại có thể nhất kiến chung tình với một cô gái nhỏ. Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ bấy nhiêu năm “giữ mình trong sạch” của anh chỉ là để đợi Vãn Vãn, đợi cô trở về bên cạnh anh.
Càng may mắn hơn là hai người họ lại có hôn ước. Dù Vãn Vãn bị bế nhầm từ nhỏ, nhưng điều đó vẫn không thể ngăn cản họ gặp gỡ, không thể ngăn cản tình cảm giữa họ. Thế nên Dạ Mặc Diễm càng tin rằng tất cả mọi thứ đều là duyên phận đã định sẵn.
Nghĩ đến đây, Dạ Mặc Diễm càng ôm chặt cô gái trong lòng, anh không kìm được cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Mộc Tịch Vãn.
Mộc Tịch Vãn cảm nhận được hơi ấm trên trán, cô khẽ ngẩng đầu. Hành động vừa rồi của Dạ Mặc Diễm khiến cô bất giác nhớ lại lần lỡ hôn vào má anh.
Gương mặt vốn đã ửng hồng của Mộc Tịch Vãn giờ càng nóng bừng lên. Rốt cuộc cô chưa từng tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông như vậy, và người đàn ông này lại là người mà cô vừa mới xác định tình cảm.
Vừa nếm được chút “ngọt ngào”, Dạ Mặc Diễm nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Mộc Tịch Vãn cùng đôi môi hơi đỏ mọng của cô, anh cảm thấy sự tự chủ của mình cũng trở nên vô dụng.
Thế là anh chầm chậm cúi đầu, thử nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại ấy. Mộc Tịch Vãn không ngờ Dạ Mặc Diễm lại đột ngột làm như vậy, cô ngạc nhiên đến mức hai mắt mở to.
Dạ Mặc Diễm vốn muốn nụ hôn này kéo dài hơn, nhưng anh sợ sẽ làm cô gái nhỏ trong lòng hoảng sợ. Anh có chút luyến tiếc buông môi cô, sau đó lại khẽ hôn lên trán cô lần nữa.
Mộc Tịch Vãn cố nén lại sự rung động trong lòng, cô vẫn nép mình trong lồng ngực Dạ Mặc Diễm, thẹn thùng nói:
“Dạ đại ca, chúng ta về thôi!”
Dạ Mặc Diễm nghe Mộc Tịch Vãn đề nghị, dù trong lòng không muốn rời xa cô một chút nào, nhưng bên cục cảnh sát vẫn còn chuyện chờ anh về giải quyết.
Anh từ từ buông Mộc Tịch Vãn ra, sau đó lại nắm lấy tay cô, hai người chầm chậm bước về phía khách sạn.
Dạ Mặc Diễm đưa Mộc Tịch Vãn về đến phòng, anh đưa tay vén lọn tóc mai của cô ra sau tai.
“Vãn Vãn, ngày mai chúng ta cùng về nhé!”
“Vâng!”
Mộc Tịch Vãn nghiêm túc gật đầu. Cô vốn định nếu chương trình kết thúc sớm, sẽ ở lại đây du lịch một chút, nhưng giờ thì ý nghĩ đó đã tan biến. Du lịch để sau này đi, hiện tại cô chỉ muốn được ở bên cạnh Dạ Mặc Diễm.
Sau khi Dạ Mặc Diễm rời đi, Mộc Tịch Vãn ngây ngốc ngồi trên ghế sô pha khách sạn. Cô lặng lẽ hồi tưởng lại mọi chuyện vừa xảy ra, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng cùng một cảm giác hạnh phúc khó tả. Niềm hạnh phúc này không giống như cảm giác mà người nhà họ Mộc mang lại, mà nó còn đan xen vào một cảm giác ngọt ngào, vô cùng ngọt ngào!
Vốn dĩ hôm nay bận rộn cả ngày, sau khi bắt được đám buôn người, Mộc Tịch Vãn đã cảm thấy buồn ngủ. Nhưng giờ thì cô lại trằn trọc mãi chẳng thể chợp mắt, mọi suy nghĩ đều bị những chuyện đã xảy ra trong đêm nay lấp đầy. Cho đến khi mí mắt nặng trĩu không thể chịu nổi, cô mới chìm vào giấc ngủ với nụ cười hạnh phúc nở trên môi.
Dạ Mặc Diễm trở về cục cảnh sát, tâm trạng anh vẫn còn rất phấn khích và vui sướng. Nụ cười thoảng qua trên môi anh làm các đồng đội nhìn mà mắt tròn mắt dẹt.
“Lão đại bị làm sao thế nhỉ? Này… "Diêm Vương mặt lạnh" mà cũng biết cười sao?”
“Nụ cười của lão đại đáng sợ quá. Mấy cậu nói xem, có phải anh ấy đang nghĩ đến việc về sẽ bắt chúng ta luyện tập tăng cường không?”
“Thôi thôi thôi, đừng nói nữa, lão đại đang nhìn các cậu kìa!”
Dạ Mặc Diễm cảm nhận được tiếng xì xầm của các đồng đội, anh nhàn nhạt nói:
“Được rồi, đi thôi, chúng ta đi thẩm vấn mấy tên buôn người đó!”
Lão đại vậy mà không tức giận? Xem ra hôm nay anh ấy vui thật sự rồi, là vì đã triệt phá được đường dây buôn người lớn sao ?
Đêm nay, họ sẽ phải làm rất nhiều việc. Họ phải thẩm vấn những tên buôn người này, còn phải hỏi ra tung tích của những đứa trẻ đã bị chúng bán đi trước đây…
Ngày hôm sau, Mộc Tịch Vãn có chút mơ màng tỉnh giấc, nhưng cô đã dần bình tâm trở lại. Cô chầm chậm bước xuống giường, đi đến cửa sổ kéo tấm rèm dày cộm ra.
Hôm nay cô dậy có vẻ muộn rồi, Mộc Tịch Vãn nhìn mặt trời đã lên cao, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc: “Thời tiết hôm nay thật đẹp!”
Mộc Tịch Vãn dần thu lại suy nghĩ, cô rửa mặt qua loa rồi bắt đầu thu dọn hành lý. Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp xong, Mộc Tịch Vãn lấy điện thoại ra, đang định nhắn tin cho Dạ Mặc Diễm thì tiếng gõ cửa vang lên.