- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278: Hoàn
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Mộc Cảnh Hãn nghe Mộc Tịch Vãn nói vậy, cảm thấy cô vẫn còn đang muốn moi tiền của hắn. Hắn nhanh chóng che điện thoại lại, nói to:
“Ai thèm mua bùa của chị! Chị tính có chuẩn hay không còn chưa biết đâu. Nếu hôm nay tôi không gặp tai nạn như chị nói, chiều tan học về chị phải trả lại tiền cho tôi!”
Mộc Tịch Vãn nghe cậu nói cứ như con nít, không kìm được bật cười:
“Được thôi!”
Mộc Cảnh Hãn nghe Mộc Tịch Vãn đồng ý, trong lòng dễ chịu hơn hẳn. Hắn cảm thấy mười triệu của mình vẫn còn khả năng quay về ví. Thế là, Mộc Cảnh Hãn vội vàng ăn xong, gọi Sở Uẩn Hề và Mộc Cảnh Hạo cùng nhau ra khỏi nhà.
Bên này, Mộc Hoành Đào nhìn bóng Mộc Cảnh Hãn đi ra, có chút lo lắng nhìn về phía Mộc Tịch Vãn:
“Vãn Vãn, tai nạn của Cảnh Hãn có nghiêm trọng không con?”
Mộc Tịch Vãn thấy Mộc Hoành Đào tin tưởng mình đến vậy, cô mỉm cười: “Không có vấn đề gì lớn đâu ạ, chỉ là một chút tai họa nhỏ thôi.”
Mộc Cảnh Hãn dù sao cũng là em họ của cô. Tuy thái độ của cậu ta không tốt, nhưng cũng có thể tha thứ, dù sao thì tình cảm bao nhiêu năm không thể nói dứt là dứt, huống chi lại rơi vào tay Sở Uẩn Hề, đoá trà xanh kiêm bạch liên bông thành tinh. Xét thấy, cậu ta là người thân của cô, mà chú hai và thím hai cũng rất tốt với cô, nên dù có là vì họ, cô cũng sẵn lòng giúp đỡ một chút. Hơn nữa, cô cũng đã thu tiền rồi mà, cũng không hề bị thiệt thòi.
Mộc Hoành Đào nghe Mộc Tịch Vãn nói xong, liền yên tâm hơn. Còn Mộc Hoành Nghiệp thì lại thấy ngạc nhiên. anh cả của hắn từ khi nào mà lại tin phong thủy như vậy? Hơn nữa, Vãn Vãn còn trẻ thế này? Các thầy phong thủy thường là những người lớn tuổi. Cháu gái mình mới mười mấy tuổi, lại chỉ mới học huyền thuật từ cấp hai, mà hắn cả lại tin tưởng đến vậy sao?
Mộc Hoành Đào nhìn Mộc Hoành Nghiệp đang ngạc nhiên, bèn cười kể lại chuyện Quý Hàng Dực tìm Mộc Tịch Vãn trừ ma cho hắn nghe.
Mộc Hoành Nghiệp nghe xong thì sửng sốt, miệng há hốc. Dù sao thì Quý Hàng Dực cũng là cháu ruột của vợ mình. Hai hôm trước, vợ ông có nhắc đến chuyện Quý Hàng Dực gặp phải một số thứ không tốt, đã nhờ một vị “đại sư” xử lý rồi.
Lúc đó, ông còn khuyên vợ đừng nên tin mấy chuyện mê tín, thế mà giờ đây vị “đại sư” kia lại chính là cô cháu gái ruột của ông.
Nghĩ đến đây, Mộc Hoành Nghiệp chợt thấy thế giới này thật kỳ diệu. Ông là một quân nhân, nhiều năm sống trong quân ngũ và luôn kiên định tin vào chủ nghĩa duy vật. Bởi vậy, khi đối mặt với những chuyện siêu nhiên như thế này, nội tâm ông đầy mâu thuẫn và bối rối.
Tuy không muốn tin vào sự tồn tại của ma quỷ, nhưng trong giới thượng lưu hào môn, những chuyện về phong thủy hay thầy bói không hề hiếm. Hơn nữa, ông càng tin tưởng anh cả của mình, ông biết hắn không phải người hay nói bừa.
Mộc Hoành Nghiệp mấp máy đôi môi khô khốc. Ở trong quân đội, ông luôn nghiêm khắc với lính, nhưng cô cháu gái nhỏ bé này của nhà ông lại mềm mại, đáng yêu, ông sợ nói to một chút thôi cũng sẽ làm con bé sợ hãi. Thế nên, ông cố gắng dịu giọng hết mức có thể, hỏi Mộc Tịch Vãn:
“Vãn Vãn… trên đời này thật sự có ma quỷ tồn tại sao?”
Mộc Tịch Vãn nghe chú Hai hỏi, cô phì cười.
“Có ạ. Nếu chú Hai tò mò, sau này có cơ hội, con sẽ giúp chú khai Thiên Nhãn để chú tận mắt thấy ạ!”
Bên cạnh, Mộc Hoành Tùng lại tỏ ra am hiểu hơn một chút. Ông loáng thoáng nghe được thông tin rằng, nhà nước đã thành lập cục Thần Quái, và hiện tại, các trường đại học cũng đang dần mở những chuyên ngành liên quan đến huyền học.
Nhưng ông cũng chưa từng tận mắt thấy ma quỷ bao giờ. Nghĩ vậy, Mộc Hoành Tùng ngại ngùng nói với Mộc Tịch Vãn:
“Vãn Vãn, đến lúc đó cho chú Ba xem với nhé!”
Mộc Tịch Vãn bật cười nhìn hai người chú của mình. Cô cười gật đầu:
“Vâng, có dịp con sẽ cho cả chú Hai và chú Ba cùng xem!”
Mộc Tịch Vãn vừa dứt lời, thấy Mộc Hoành Đào bên cạnh cũng lộ vẻ mong chờ, cô vội vàng nói thêm:
“Cả bố nữa!”
Mộc Hoành Đào nghe con gái nói vậy, vội vàng đáp: “Được, được!”
Đúng là con gái rượu có khác, có chuyện lạ gì cũng không quên phần bố.
Mộc Tịch Vãn buồn cười nhìn ba vị trưởng bối đang đầy hy vọng muốn được "gặp ma". Cô nghĩ, đến lúc đó chắc phải tìm một con ma hiền lành, vô hại cho họ xem thôi, nếu không cô sợ sẽ làm ba người họ sợ mất mật.
Bệnh viện Nhân Dân 1, Kinh Thị
Quý Nguyên Tích đến bệnh viện từ sớm. Hôm nay bà có hai ca phẫu thuật, cả hai đều vô cùng khó khăn, đòi hỏi sự tập trung cao độ và kỹ thuật tinh xảo. Hai ca liền nhau khiến bà cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Bước ra khỏi phòng mổ, Quý Nguyên Tích thấy mệt rã rời. Bà xoa xoa thái dương, nhận ra mình còn chưa ăn trưa. Bà chào đồng nghiệp rồi định xuống căng tin bệnh viện ăn.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà khoa nội trú, Quý Nguyên Tích bỗng nghe thấy tiếng người hốt hoảng la lên. Bà cứ tưởng có bệnh nhân cấp cứu nào đó, nhưng vừa ngẩng đầu lên, bà thấy một chiếc xe con đang lao tới với tốc độ cực nhanh, như một con mãnh thú mất kiểm soát, lao thẳng vào mình.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Quý Nguyên Tích đứng sững lại, bộ não dường như ngừng hoạt động. Tài xế trong xe cũng vội vã đạp phanh, nhưng tốc độ xe quá nhhắn, mà khoảng cách giữa xe và Quý Nguyên Tích lại quá gần.