- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278: Hoàn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Tiểu Vân nghe Kỳ Kỳ nói xong thì sững người, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô ta đã bày ra vẻ mặt yếu đuối đáng thương, giọng nói đầy mất mát: “Tớ hiểu rồi, Kỳ Kỳ. Tớ không cần bất cứ sự bồi thường nào cả. Cậu cứ yên tâm, về sau tớ sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Nhìn thấy cô bạn thân thiết lộ ra bộ dáng cam chịu và nhún nhường, lòng Kỳ Kỳ bỗng chùng xuống. Nếu Tiểu Vân làm ầm ĩ lên hay đôi co lý lẽ với cô một trận, có lẽ Kỳ Kỳ đã giữ thái độ cứng rắn được.
Thế nhưng, Tiểu Vân lại cố nén sự tủi thân, tỏ vẻ lo lắng cho cảm xúc của cô. Điều đó khiến Kỳ Kỳ bắt đầu hoài nghi, liệu quyết định này của cô có phải là sai lầm không?
Khi Kỳ Kỳ đang lưỡng lự chưa biết nói gì thì Tiểu Vân khẽ đưa tay, vô thức xoa lên bụng dưới của mình, nói tiếp: “Chỉ là tớ lo lắng không biết sau chuyện đêm đó, liệu trong bụng có mang thai hay không. Sáng hôm đó tỉnh lại, bố cậu đã nói sẽ chịu trách nhiệm, cho nên... cho nên tớ cũng không uống thuốc tránh thai. Tớ đang lo... lo…”
Lời nói bỏ lửng, Tiểu Vân rưng rưng, khóe mắt dần đỏ hoe.
【 Tôi thấy cô bạn thân này cũng tốt mà, sao mọi người lại nói xấu cô ấy thế? 】
【 Là tôi cảm nhận sai, hay cô gái này quá giỏi giả vờ? Tại sao tôi cũng có chút mủi lòng... 】
【 Đây đúng là "bạch liên hoa" trong truyền thuyết rồi! Yếu đuối, đáng thương, khiến người khác thương cảm. Tôi thấy cô gái này diễn xuất thật đỉnh, thủ đoạn cao siêu, khó trách Kỳ Kỳ lại thua trong tay cô ta. 】
Nghe Tiểu Vân nói đến việc mang thai, Kỳ Kỳ lập tức bối rối. Nếu Tiểu Vân thực sự có con của bố mình, cô làm sao có thể nhẫn tâm bắt cô ấy bỏ đi? Đó là một sinh mạng nhỏ, hơn nữa, việc phá thai cũng ảnh hưởng xấu đến sức khỏe.
Kỳ Kỳ do dự một lúc rồi nói: “Vậy... chờ đến khi cậu kiểm tra xong rồi tính!”
Bên này, Tiểu Vân nghe thấy Kỳ Kỳ nói vậy, khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên, trong mắt lóe lên một tia tinh quang. Nhưng khi thấy Kỳ Kỳ nhìn sang, cô ta lại nhanh chóng trở lại vẻ mềm yếu, ngoan ngoãn gật đầu.
Tiểu Vân càng tỏ ra hiền lành, Kỳ Kỳ càng cảm thấy đau lòng. Trên đường đến đây, cô đã chuẩn bị sẵn một bụng lời muốn nói, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của bạn, cô lại không nỡ.
Dù sao, mối quan hệ giữa cô và Tiểu Vân đã không còn như xưa. Hai người chẳng thể tâm sự, sẻ chia mọi chuyện như trước nữa.
Kỳ Kỳ định rời đi, thì Mộc Tịch Vãn lên tiếng: “Không cần chờ đến tháng sau để kiểm tra đâu. Cô bạn thân của cô... hiện tại đã mang thai rồi!”
Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn vào điện thoại: “Chủ phòng, cả chuyện này cô cũng nhìn ra được sao? Nhưng... nhưng cô ấy mới ở bên bố tôi có hai ngày thôi!”
Về phần Tiểu Vân, cô ta thấy Kỳ Kỳ vẫn luôn cầm điện thoại, cứ tưởng bạn đang quay phim. Nào ngờ, từ trong điện thoại lại truyền ra giọng nói của một người phụ nữ. Nghe giọng điệu của Kỳ Kỳ, hình như họ đang livestream?
Nghĩ đến đó, lại nhớ đến lời của Mộc Tịch Vãn, Tiểu Vân chợt thấy lòng bất an. Chẳng lẽ người phụ nữ này biết chuyện gì sao? Nhưng cô ta chắc chắn không một ai biết được bí mật đó. Thế là Tiểu Vân cố gắng tỏ ra ngỡ ngàng, hỏi Kỳ Kỳ:
“Kỳ Kỳ, ai đang nói chuyện vậy?”
Kỳ Kỳ không màng đến câu hỏi của cô ta, cô chăm chú chờ đợi câu trả lời từ Mộc Tịch Vãn. Nếu Tiểu Vân thực sự mang thai con của bố mình, cô phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự phải chấp nhận cho bố cưới bạn mình?
Mộc Tịch Vãn nhìn vẻ lo lắng thấp thỏm của Kỳ Kỳ, mỉm cười nói: “Cô ta thật sự mang thai, hơn nữa cái thai đã được một tháng rồi.”
“Cái gì? Cô ấy đã ở bên bố tôi lâu như vậy rồi sao? Tại sao họ lại lừa dối tôi?”
Mộc Tịch Vãn có chút bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ, không biết cái đầu nhỏ cả ngày nghĩ vẩn vơ cái gì, chỉ tội cho lão cha. Cô cố nén cười: “Ai nói với cô là cái thai trong bụng cô ta là con của bố cô?”
【 Tôi nghe nhầm sao? Bố của "Sau Cơn Mưa Trời Nắng" suýt nữa đổ vỏ giúp người ta nuồi con trai ?! 】
【 Lầu trên, sao cậu biết là con trai? Lỡ là con gái thì sao? 】
【 Đó có phải là trọng điểm không? Trọng điểm là, bất kể là con trai hay con gái, thì đều không phải con của bố Kỳ Kỳ! 】
【 Quả dưa này căng quá, quá sức tưởng tượng! 】
Nghe Mộc Tịch Vãn nói xong, Kỳ Kỳ ngay lập tức nhìn về phía Tiểu Vân. Cô rõ ràng thấy được một tia hoảng loạn thoáng qua trong mắt bạn mình.
Bấy nhiêu năm sớm tối bên nhau, Kỳ Kỳ đương nhiên hiểu rõ biểu cảm đó của Tiểu Vân. Khi nhìn thấy sự chột dạ trong mắt bạn, cô càng chắc chắn lời Mộc Tịch Vãn nói là thật.
Ánh mắt Kỳ Kỳ trở nên sắc bén. Tiểu Vân thấy vậy, lập tức né tránh ánh nhìn, sau đó lại giả bộ đáng thương: “Kỳ Kỳ, tớ không biết người trong điện thoại của cậu là ai, nhưng chúng ta bên nhau bao lâu nay, chẳng lẽ cậu không tin tớ, lại tin một người xa lạ trên mạng sao?”
Nói rồi, nước mắt Tiểu Vân rơi lã chã.
Giọng Mộc Tịch Vãn từ màn hình vang lên, lạnh lùng, dứt khoát: “Đừng ở đó giả vờ giả vịt nữa. Tờ giấy khám thai trong túi của cô chính là bằng chứng. Ngay khi biết mình có thai, cô đã nảy ra ý định dụ dỗ bố của bạn mình. Tối hôm đó, cô và bố của bạn cô đi công tác, trên thực tế, hai người không làm gì cả. Tôi nói có đúng không?”
“Cô là ai? Rốt cuộc cô là ai? Sao lại vu khống tôi như vậy!” Lúc này, Tiểu Vân đã không còn vẻ yếu đuối đáng thương nữa, ánh mắt cô ta lộ ra vẻ hung ác, gào thét vào điện thoại.
“Có phải là vu khống hay không, cứ xem túi của cô là biết!” Kỳ Kỳ tiến đến, cầm lấy chiếc túi Tiểu Vân treo trên tường.
“Không! Cậu không được lấy túi của tớ!” Tiểu Vân hoảng hốt, vội vàng ngăn cản.
“Túi của cô? Cô chắc chắn đó là túi của cô sao? Tôi nhớ đây là của tôi ... tặng cho cô?” Kỳ Kỳ vừa nói vừa mở túi, vẻ mặt đầy mỉa mai. “Đây là chiếc túi bố tôi mua tặng tôi, nhưng tôi chỉ dùng một ngày, cô đã nói cô thích nó, nên tôi tặng lại cho cô.”
Vừa nói xong, Kỳ Kỳ đã nhìn thấy một tờ giấy khám bệnh trong túi. Tiểu Vân lao tới muốn giật lại, nhưng Kỳ Kỳ nhanh chóng xoay người tránh.
Tờ giấy ghi rõ ngày tháng là một ngày trước khi Tiểu Vân đi công tác. Kết quả kiểm tra cũng xác nhận cô ta đã mang thai. Tiểu Vân hoảng loạn giật lại tờ giấy, định xé nát, nhưng ngay lúc đó, một cái tát trời giáng đã giáng xuống mặt nàng.
Tiểu Vân ôm mặt, không thể tin được nhìn Kỳ Kỳ.