- Trang chủ
- Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
- Chương 93: Chương 93
Chương 93: Chương 93
Truyện: Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Tác giả: Chu Vu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Toàn văn hoàn
- Chương 171: Ngoại truyện: Zombie Văn Cửu Tắc x Con người Tiết Linh
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Bạn thân của Tiểu Chúc đã chuyển video đó cho cô ấy xem, vừa gửi vừa nói: “Tên này tuy không biết cảm thụ bầu không khí, nhưng thật sự rất đẹp trai.”
…
Tiết Linh nghe Tiểu Chúc kể về chuyến du lịch mấy năm trước ở thành phố Lan Ba, lúc đầu còn thấy vui, nhưng nghe càng nhiều thì càng không ngồi yên nổi.
Ngón chân co rúm, cả người khó chịu.
Trời ơi, chẳng phải tôi đã c.h.ế.t rồi sao? Sao giờ vẫn còn phải ngồi đây chịu trận thế này?!
Không phải nói cuộc đời đâu có nhiều khán giả đến thế à? Tận thế đến nơi rồi, mà vẫn có người từng tận mắt chứng kiến khoảnh khắc xấu hổ của mình, lại còn có thể nhận ra ngay tại chỗ nữa?!
Sao thế giới này nhỏ đến vậy?! Cái chuyện này cũng đụng trúng được là sao?!
Tiết Linh bấu lấy Văn Cửu Tắc, ra hiệu bảo anh nhanh chóng phủ nhận đi, nói là nhận nhầm người rồi.
Nhưng Văn Cửu Tắc lại điềm nhiên nói: “Ồ, đúng là bọn tôi.”
Tiết Linh: “…”
Chết thêm lần nữa rồi. Linh hồn tôi c.h.ế.t thêm lần nữa.
Chưa đủ đâu, Văn Cửu Tắc còn bổ sung: “Nhưng bọn tôi chia tay rồi.”
Tiểu Chúc ngớ người, không hiểu câu này là ý gì, trong lòng run lên: Không lẽ cô ấy vừa vô tình đụng phải một cặp đôi đang cãi nhau, sắp chia tay thật à?
Văn Cửu Tắc lại nói tiếp: “Nhưng dù chia tay rồi, vẫn còn tình cảm. Giờ vẫn sống chung với nhau.”
Tiểu Chúc: “…” Không đề phòng nổi luôn… Hóa ra là một kiểu… mới?
Tiết Linh: “…” Đủ rồi! Tôi nói là đủ rồi đó! Anh có phải đang chờ đúng cơ hội để kể ra chuyện này không hả?!
Cô không chịu nổi nữa, đưa tay bịt miệng Văn Cửu Tắc, suýt thì đè cả đầu anh xuống đất.
Tiểu Chúc nhìn hai người như vậy thì bật cười thành tiếng, nhưng đang cười lại bất giác thấy muốn khóc.
Thật tốt. Sau tận thế, mọi thứ quanh cô ấy đều đã thay đổi, nhưng vẫn còn người như họ - không thay đổi chút nào.
Nghĩ lại, hồi đó cuộc sống thật tuyệt. Không phải lo toan, không phải sợ hãi, đến cả những phiền muộn khi đi học, đi làm cũng chẳng tính là gì.
Người bạn thân đã cùng cô ấy đi du lịch, từng chứng kiến cặp đôi này tình tứ trong cabin cáp treo, thì đã không còn trên đời nữa.
Cô ấy đã lâu không gặp lại người quen, suốt thời gian qua chỉ mãi sống sót, cũng đã lâu không nghĩ đến những ngày trước tận thế, và những con người khi ấy.
Dù chỉ là gặp lại người từng chạm mặt một lần trong quá khứ, cô ấy vẫn thấy vui mừng, như gặp được một người bạn cũ vậy.
Nhưng cuối cùng, họ vẫn chỉ là người dưng. Tiểu Chúc không để nước mắt rơi xuống, chỉ chớp mắt mấy cái rồi nói: “Xin lỗi, hình như tôi nói hơi nhiều. Hai người cũng sống trong căn cứ đúng không? Trời tối rồi, bên ngoài nguy hiểm lắm, mau quay vào đi.”
“Bọn tôi không ở trong căn cứ, giờ đi đây.” Văn Cửu Tắc nói rồi bế bổng Tiết Linh lên.
Tiểu Chúc ngẩn ra, nhìn cô bạn gái mặc đồ dày cộp, nãy giờ không nói một lời bỗng giơ máy tính bảng lên - trên đó viết: Chúc mừng năm mới!
Tiểu Chúc lập tức đáp lại: “Chúc mừng năm mới!”
Cô gái lại giơ tay vẫy chào cô ấy, Tiểu Chúc cũng vẫy tay đáp lại.
Cô ấy nhìn hai người bọn họ như thể quay về mấy năm trước - vẫn thân mật như thế, hai người cùng lên một chiếc xe đang đỗ cách đó không xa.
Hóa ra họ thật sự không sống trong căn cứ.
Tại sao ư? Tiểu Chúc cũng không muốn đi tìm câu trả lời. Đó là chuyện riêng của người ta.
“Tiểu Chúc!” Có người gọi cô ấy từ xa.
Tiểu Chúc nhìn chiếc xe kia lần cuối rồi quay đầu chạy về cổng căn cứ, cùng các nhân viên khác dọn dẹp đống giấy pháo hoa rơi vãi trước cổng.
Tuyết lại bắt đầu rơi.
Năm 3035 đã kết thúc.
Tiết Linh và Văn Cửu Tắc đã cùng nhau trải qua một mùa đông yên bình.
Khi xuân sang, Văn Cửu Tắc đi đến căn cứ Tân Tứ để trao đổi vật tư như thường lệ, thì nghe được một tin tức.
Đây là một tin đồn chưa rõ thật giả, nhưng lại khiến cả căn cứ xôn xao. Đến mức anh không cần phải chủ động hỏi, chỉ cần gặp ai là họ cũng đang bàn tán về chuyện đó.
“Nghe chưa? Căn cứ phía Bắc hình như nghiên cứu ra vắc-xin virus zombie rồi!”
“Nghe nói tiêm vắc-xin đó xong, dù bị zombie cào trúng cũng không biến thành zombie nữa!”
“Thật không vậy? Mà vắc-xin đó chỉ có ở căn cứ phía Bắc thôi à? Khi nào căn cứ mình mới có để tiêm?”
“Có phải ai cũng được tiêm đâu? Phải mua bằng tiền hay là đổi bằng điểm cống hiến của căn cứ ấy?”
“Không biết giờ lên căn cứ phía Bắc có tiêm được không nữa. Nếu tiêm được thật thì không cần sợ zombie nữa rồi!”
“Mấy người đừng có đồn bậy. Nghe nói cái vắc-xin đó vẫn chưa thành công, hiệu quả còn chưa rõ ràng, vẫn đang thử nghiệm, ngoài thị trường chưa có đâu, muốn tiêm cũng chẳng có mà tiêm.”
“Tôi thấy chắc chắn vắc-xin đã có rồi, chỉ là mấy người như tụi mình không với tới được thôi. Chắc chắn tụi quan chức, người có tiền được tiêm trước hết rồi!”
“Cũng không thể nói thế. Nếu thật sự nghiên cứu ra rồi, sao lại không cho người dân dùng? Nước mình khác nước ngoài, vẫn có người lo cho dân đó chứ.”
Tin đồn thật giả lẫn lộn, ai cũng có quan điểm của riêng mình.
Người thì vui mừng, người thì nghi ngờ, có người còn phấn khích đến mức muốn lập tức lên đường đến căn cứ phía Bắc.
Văn Cửu Tắc là người quen mặt ở điểm giao dịch của căn cứ Tân Tứ, nên khá dễ để hỏi han.
Anh tìm người dò hỏi cặn kẽ về tin đồn vắc-xin chống virus zombie, cuối cùng cũng biết được, nguồn tin bắt đầu từ một đoàn xe đến từ phía Bắc.
Mấy hôm trước, một đoàn xe từ phía Bắc đi ngang qua căn cứ Tân Tứ, ghé lại nghỉ ngơi và mang theo vài tin tức từ các căn cứ phía Bắc.
Quả thật có tồn tại vắc-xin virus zombie, tin tức này cũng đã gây xôn xao ở phía Bắc.
Nhưng hiệu quả của vắc-xin không như lời đồn. Lô đầu tiên không đạt kỳ vọng, chỉ giúp kéo dài thời gian người bị nhiễm chuyển hóa thành zombie.
Nghe nói sau đó có thêm một loại vắc-xin khác, nếu tiêm ngay khi mới bị lây nhiễm, sẽ có xác suất rất nhỏ không bị biến đổi thành zombie, nhưng hậu quả vô cùng nặng nề - những người may mắn sống sót đều phải sống cuộc đời còn lại nằm liệt giường, dựa vào thuốc men và ống truyền.
Mà đó cũng là tin từ hơn ba tháng trước, bây giờ thế nào thì chẳng ai rõ nữa.
Căn cứ Tân Tứ cách phía Bắc rất xa, không có liên lạc, đường xá cách trở, tin tức cũng chậm trễ.
Văn Cửu Tắc trở về và kể cho Tiết Linh nghe những gì anh biết, Tiết Linh vui đến mức hét lên.
So với phản ứng bình thản của Văn Cửu Tắc, phản ứng của Tiết Linh trông sống động hơn, giống như một người thực sự đang sống.