- Trang chủ
- Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
- Chương 36: Chương 36
Chương 36: Chương 36
Truyện: Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Tác giả: Chu Vu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Toàn văn hoàn
- Chương 171: Ngoại truyện: Zombie Văn Cửu Tắc x Con người Tiết Linh
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Hoàn
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Trước tận thế, kỹ năng lái xe của Văn Cửu Tắc vẫn khá ổn, ít nhất anh vẫn tuân thủ quy tắc giao thông. Nhưng sau ba năm sống trong tận thế, anh đã lái qua đủ mọi loại đường xấu.
Những cánh đồng hoang lổn nhổn ổ gà, những con đường núi đầy gai góc, thậm chí là cả nóc nhà của những căn nhà cấp bốn… Chỉ cần anh muốn, nơi nào cũng có thể trở thành đường đi.
Đối mặt với con đường phía trước - một con đường bình thường không có zombie, không có con người bất ngờ lao ra, cũng không có xe cộ tranh giành làn đường - anh có thể dễ dàng lái xe như đang điều khiển một chiếc máy bay.
Bây giờ vì Tiết Linh đang ngồi ở ghế phụ nên đây đã là trạng thái anh đã cố kìm chế.
Hai tháng trước, khi còn theo đoàn xe của người em họ Đới Anh, anh toàn để Đới Anh làm tài xế cho mình. Lý do? Vì Đới Anh không chịu nổi cách anh lái xe.
Tiết Linh suy nghĩ một lúc, rồi đưa bảng viết cho Văn Cửu Tắc. Anh nhìn thoáng qua: "Để em lái? Em biết lái xe rồi à?"
Tiết Linh: Không biết.
Nghĩ lại là thấy bực, cô đã đóng tiền học lái xe, nhưng còn chưa kịp học thì đại dịch zombie đã bùng phát!
"Tôi có thể học." Cô viết.
Câu này khiến Văn Cửu Tắc tỉnh táo hẳn, anh cười toe toét rồi đỗ xe vào lề đường: “Được thôi, để tôi dạy em lái xe.”
Dường như anh cảm thấy việc dạy cô lái xe còn thú vị hơn tự mình lái. Anh để Tiết Linh ngồi vào ghế lái, còn mình ngồi bên cạnh hướng dẫn.
Nhưng cách dạy của anh vô cùng đơn giản, chỉ giới thiệu qua loa vài bước rồi trực tiếp bảo cô thử làm ngay.
… Vậy là xong rồi à? Hình như đơn giản quá thì phải? Với lại, có vẻ như anh đã lược bớt khá nhiều bước so với những gì cô từng tìm hiểu trước khi đăng ký học lái.
Mười phút trước cô còn ngồi ở ghế phụ đòi học lái xe, mười phút sau đã bị ép cầm vô lăng, hai tay cứng đờ tái mét.
Văn Cửu Tắc ở bên cạnh khuyến khích: “Không sao đâu, cứ mạnh dạn lái về phía trước.”
Tiết Linh cố gắng làm theo những gì anh vừa hướng dẫn sơ sài, mỗi lần làm một bước là lại quay sang nhìn anh một cái.
Anh vẫn giữ nguyên nụ cười đó, không nhắc nhở cô làm đúng hay sai, khiến cô càng thêm lo lắng.
Cảm giác này giống như lúc học lái xe ở trường dạy lái, nghe nói huấn luyện viên ở đó thường rất nóng tính và hay mắng chửi học viên.
Tiết Linh có hơi lo lắng, sợ nếu mình mắc sai lầm, Văn Cửu Tắc sẽ châm chọc cô.
Nhưng không, dù xe không nổ máy, hay xe chạy giật cục, hoặc là đột nhiên lao vọt đi rồi cắm đầu xuống lề đường, anh vẫn chỉ nói một câu: “Đừng sợ, cứ tiếp tục lái đi.”
Dưới sự động viên “tiếp tục lái” của anh, Tiết Linh thành công điều khiển chiếc xe lao thẳng xuống cánh đồng ven đường, cán nát một đám cỏ dại cao quá đầu người.
Văn Cửu Tắc cười như được mùa, tự mình lái xe trở lại mặt đường, rồi lại nhường ghế lái cho cô.
“Cứ lái thêm một chút nữa là quen thôi, nào, tiếp tục đi.”
Tiết Linh nghiêm túc học lái xe, nhanh chóng điều khiển một cách thuần thục. Nhưng khi thấy đôi mắt đỏ sậm của cô căng thẳng nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, tập trung đến mức quên hết mọi thứ xung quanh, Văn Cửu Tắc không nhịn được mà vươn tay xoa xoa gáy cô.
Tiết Linh muốn hét lên bảo huấn luyện viên đừng làm phiền tài xế, nhưng lại không dám rời mắt khỏi con đường, chỉ có thể tức giận nhe răng.
Phía trước có vài chiếc xe bỏ hoang, có vẻ từng xảy ra tai nạn nên chúng đ.â.m vào nhau, chỉ chừa lại một khoảng trống đủ cho một chiếc xe đi qua.
Để tránh va quệt vào những chiếc xe cũ này, Tiết Linh cực kỳ cẩn thận.
Khó khăn lắm mới sắp vượt qua đoạn đường này, cô vừa định thả lỏng, đột nhiên một bóng người từ phía sau xe lao ra đường.
Theo phản xạ, Tiết Linh bẻ mạnh vô lăng, chiếc xe tránh được bóng người kia nhưng lại mất lái, phanh không kịp nên đ.â.m vào một chiếc xe tải bỏ hoang bên đường.
Khoảnh khắc va chạm, trước mắt cô tối sầm, đầu cô bị Văn Cửu Tắc đè chặt vào n.g.ự.c anh.
May mà chiếc xe này đã được anh cải tiến, chỉ có phần nắp capo phía trước bị móp méo một chút.
Tiết Linh thoát khỏi vòng tay anh, nhìn thấy anh không sao, liền quay ra tìm bóng người vừa rồi.
Không phải con người, mà là một con zombie. Nó vốn ẩn nấp sau đống xe bỏ hoang, nghe thấy tiếng động mới nhào ra đường.
Văn Cửu Tắc nhìn cô, cứ tưởng cô bị dọa sợ. Anh vừa giơ tay xoa đầu cô, thì cô đã thẳng tay đẩy anh qua một bên.
Cô mở cửa xe lao xuống, để lại anh ngã ngửa trên ghế phụ.
Sau đó, anh nhìn thấy cô tức giận xông đến, đạp con zombie kia một cú ngã xuống đất.
Văn Cửu Tắc: “…”
Zombie chỉ phản ứng với con người, đối với đồng loại thì hoàn toàn thờ ơ. Nó bị Tiết Linh lao đến đ.ấ.m đá túi bụi, cuối cùng lăn xuống mương bên đường.
Ngày đầu tiên học lái xe, Văn Cửu Tắc phát hiện dường như Tiết Linh mắc chứng "cuồng lái xe".
Bởi vì trên đường sau đó, cứ mỗi lần anh nghịch tay chọc cô, làm gián đoạn việc lái xe, cô sẽ gầm lên đầy giận dữ.
Tiết Linh: Không phải thích nghe tiếng zombie gào rú sao? Cho anh nghe thỏa thích luôn!
Xem ra cũng có chút hiệu quả, sau đó Văn Cửu Tắc thành thật hơn hẳn, thậm chí còn khoanh tay ngồi trên xe chợp mắt một lúc.
Chờ đến khi Tiết Linh lái đủ rồi, xe dừng lại ở khu vực ngoại ô thành phố.
Văn Cửu Tắc xuống xe, cầm dụng cụ, vừa gõ gõ sửa lại nắp capo bị móp, vừa nghĩ đến bộ dạng của Tiết Linh trên đường lúc nãy, anh không nhịn được bật cười.
Tiết Linh mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh, ôm gối nghỉ ngơi. Nhìn anh cứ sửa xe được vài cái lại bật cười, cô chẳng hiểu nổi anh đang cười cái gì.
Chẳng lẽ việc suýt đ.â.m nát xe lại buồn cười đến vậy sao?
Bận rộn đến tận tối muộn, Văn Cửu Tắc mới bắt đầu ăn bữa tối, vẫn là mấy thứ như bánh quy nén, đồ ăn nhanh, vừa tiện lợi vừa nhanh no.
Nhìn anh ngày nào cũng ăn mấy thứ này, Tiết Linh không khỏi nghi ngờ: Ăn vậy có đủ chất không?
Nhìn kỹ lại, có phải khuôn mặt anh hơi gầy không?
“Chỗ này chắc đã được dọn dẹp rồi, tối nay ngủ ngoài trời đi. Trong xe nóng quá.” Văn Cửu Tắc vừa ăn xong đã thu dọn sạch sẽ, quay sang nói với cô.
Anh trèo lên giá để hành lý trên nóc xe, lấy xuống một chiếc giường gấp.
Mở ra, trải đệm lên, thế là có thể nằm ngủ.
Zombie không cần ngủ, nhưng có một chỗ thoải mái để nằm cũng là một cách thư giãn tinh thần.
Tiết Linh đi tới, nằm xuống bên cạnh Văn Cửu Tắc.