- Trang chủ
- Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
- Chương 63: Chương 63
Chương 63: Chương 63
Truyện: Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Tác giả: Chu Vu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Toàn văn hoàn
- Chương 171: Ngoại truyện: Zombie Văn Cửu Tắc x Con người Tiết Linh
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
"Chuyện này trải qua nhiều rồi, chỉ cần liếc mắt là biết có vấn đề."
Ba năm nay, Văn Cửu Tắc đã gặp vô số hạng người, từ yêu ma quỷ quái đến những kẻ ti tiện nhất. So với bọn đó, nhóm lừa đảo này chẳng đáng là gì, bình thường anh còn chẳng thèm rút súng.
"Đây không phải trò gài bẫy lộ liễu à? Chẳng lẽ em không nhận ra?" Văn Cửu Tắc hỏi.
Thật sự Tiết Linh không nhận ra. Nhìn thấy những vết thương trên người phụ nữ, cô chỉ cảm thấy cô ta rất đáng thương, vừa rồi còn nghiêm túc lo lắng không biết cô ta sau này sẽ ra sao.
"Cơm no da dẻ hồng hào, tóc đen mượt, người thực sự bị hành hạ không có dáng vẻ như vậy đâu. Những vết thương trên người cô ta cũng là giả đấy."
Giọng Văn Cửu Tắc nhàn nhạt.
Đột nhiên anh có chút may mắn vì Tiết Linh là một zombie. Nếu không, trong ba năm qua, không biết cô đã bị lừa bao nhiêu lần rồi.
Anh đã chứng kiến quá nhiều nạn nhân thực sự bị tra tấn thê thảm. Nếu Tiết Linh cũng từng trải qua những chuyện đó...
Tiết Linh vẫn đang cúi đầu viết chữ, định hỏi anh có thường xuyên gặp những tình huống như thế này không, nhưng bỗng nhiên bị kéo vào một cái ôm chặt.
Bàn tay anh không ngừng v**t v* mái tóc cô.
Tóc của zombie không thể so với con người, có chút khô xơ, nhưng anh lại như không muốn buông, ngón tay lướt qua từng lọn tóc một lúc lâu.
Tiết Linh cảm thấy anh thật kỳ lạ. Vừa rồi cô trốn trong xe, chỉ xem một vở kịch trực tiếp, hoàn toàn không bị dọa sợ, vậy anh đang an ủi cái gì chứ?
Người bị dọa sợ nhất rõ ràng là nhóm lừa đảo kia.
Lúc Văn Cửu Tắc túm tóc người phụ nữ, suýt chút nữa cô còn tưởng anh sẽ cứ thế mà cắt đứt cổ cô ta ngay lập tức.
Nhưng nghĩ lại thì, Văn Cửu Tắc cũng không phải loại g.i.ế.c người điên cuồng. Nếu gặp cướp đường, chỉ cần bọn chúng không muốn g.i.ế.c anh, anh cũng sẽ không lấy mạng đối phương, nhiều nhất chỉ là dạy cho một bài học.
Bọn kia tống tiền vật tư, Văn Cửu Tắc cũng chỉ lấy chút vật tư rồi tha cho chúng.
Nhìn động tác thành thạo của anh, thậm chí còn thuần thục hơn cả bọn kia, rõ ràng không phải lần đầu tiên làm chuyện "đen ăn đen".
Tiết Linh xóa đi câu hỏi chưa viết xong trên bảng, thay bằng dòng chữ: "Anh làm chuyện đen ăn đen quen tay quá nhỉ?"
Văn Cửu Tắc buông cô ra, cười nhạt: "Cướp vật tư của kẻ cướp, so với chăm chỉ theo xe đoàn kiếm vật tư, đương nhiên nhanh hơn nhiều."
Anh liếc nhìn con d.a.o ngắn trên tay, còn dính một ít máu, liền lấy khăn giấy lau sạch.
Tiết Linh dùng bảng viết chọc chọc vào anh, anh cúi đầu nhìn, thấy cô viết: "Anh dùng con d.a.o này, cô ta có biến thành zombie không đấy?"
Văn Cửu Tắc hừ một tiếng: "Em đã mài d.a.o của tôi mòn đi một lớp rồi, sạch đến thế còn lo biến thành zombie?"
Tiết Linh: "..." Vậy chắc là không rồi.
Trước đây, nếu gặp tình huống cần rút dao, Văn Cửu Tắc thường không dùng con d.a.o c.h.é.m zombie này, mà lấy một trong những con d.a.o khác trên xe.
Anh thích dùng những con d.a.o han gỉ, bởi vì kẻ nào dám cướp anh, nếu bị c.h.é.m trúng thì tự chịu xui xẻo, bây giờ không có chỗ nào để tiêm phòng uốn ván đâu.
Chỉ là bây giờ, tất cả những con d.a.o "tẩm độc" đó đều bị Tiết Linh mài sáng bóng, sát thương giảm đi không ít.
—
Đêm nay hiển nhiên không thể yên bình.
Trong lúc hai người đang nói chuyện trong xe, cổng doanh trại lại mở ra, hai chiếc xe nữa tiến vào.
Hai chiếc xe này được cải tạo, có nét tương tự xe của Văn Cửu Tắc. Từ trên xe bước xuống năm sáu gã đàn ông, vừa đi vừa cười nói ầm ĩ.
Trên cánh tay họ có hình xăm đầu sư tử rõ ràng, khí chất toát ra cũng cực kỳ nguy hiểm.
Nhìn thấy bọn chúng, gia đình đang ngồi bên ngoài trò chuyện lập tức chui vào xe, mấy cô gái trẻ và phụ nữ vào trước, sau đó là người già và trẻ con.
Một gã đàn ông có hình xăm đầu sư tử nhìn chằm chằm vào một cô gái trẻ trong gia đình kia, nhưng khi thấy có mấy người đàn ông lớn tuổi đứng chắn bên cạnh xe, gã ta liền chán nản bĩu môi.
"Cương ca, còn bao lâu nữa mới về đến nơi? Ngày nào cũng lang thang bên ngoài, ăn uống chẳng ra gì, đến một người phụ nữ cũng không có."
"Tào lao ít thôi, đừng gây chuyện." Một gã đàn ông đầu húi cua vừa bước xuống xe lạnh giọng cảnh cáo.
Nhóm người này không nhóm lửa, chỉ lấy đồ hộp và thực phẩm ăn liền từ trên xe xuống, chiếm luôn chiếc bàn mà gia đình kia chưa kịp thu dọn, vô tư gác chân lên ghế mà ăn uống.
Văn Cửu Tắc ngồi trong xe, ánh mắt đột nhiên trầm xuống khi nhìn thấy hình xăm đầu sư tử trên tay bọn chúng.
Bọn này là người của căn cứ Nghĩa Sư, hơn nữa còn thuộc nhóm tâm phúc của lão đại Nghĩa Sư.
Gã đầu húi cua kia – Cương ca, anh nhận ra. Hai bên từng có giao thủ.
Tiết Linh thấy anh bất chợt siết chặt súng, cả người căng thẳng nhìn đám người mới đến.
"Kẻ thù?" Tiết Linh viết.
Văn Cửu Tắc gật đầu: "Đúng, tôi đã kể với em về một căn cứ có tác phong cướp bóc mạnh mẽ. Tôi từng suýt c.h.ế.t trong tay bọn chúng."
Chính là lần anh bị rạch bụng một vết sâu.
Những gì anh kể cho Tiết Linh chỉ là một phần rất nhỏ.
Mối thù giữa anh và căn cứ Nghĩa Sư đã kết rất sâu.
Hồi đó, anh vẫn đang lang thang khắp nơi tìm kiếm tung tích của Tiết Linh. Đến bất cứ căn cứ nào, anh cũng hỏi thăm xem có người phụ nữ nào tên Tiết Linh không.
Ở căn cứ Nghĩa Sư cũng vậy.
Tại đây, gần như không thấy bóng dáng phụ nữ trẻ trên đường phố. Nghe anh tìm người, mà lại là một cô gái trẻ, có kẻ liền cười nhạo: "Muốn tìm đàn bà à? Đàn bà trẻ trong căn cứ này chỉ có một nơi thôi."
Đó là nơi lão đại Nghĩa Sư dùng để ban thưởng cho thủ hạ, bọn chúng gọi là "Trại Sư Mẫu".
Toàn bộ đàn ông trong căn cứ đều muốn gia nhập Nghĩa Sư, chỉ cần xăm hình đầu sư tử lên tay, là có thể hưởng thụ những thứ tốt nhất, bao gồm cả quyền ra vào Trại Sư Mẫu.
"Cô gái cậu tìm tên Tiết Linh à? Tôi từng đến đó, hình như có một đứa tên như vậy..."
Văn Cửu Tắc luôn có thói quen xoay xoay chuôi dao. Lần đầu tiên, anh tự làm đứt tay mình.
Nhìn giọt m.á.u tươi trên đầu ngón tay, anh ngẩng lên xác nhận: "Anh nói, ở đó có người tên Tiết Linh?"
Gã say khướt nở nụ cười d*m đ*ng: "Đúng vậy, trông cũng khá ngoan ngoãn. Nếu cậu muốn tìm thì nhanh lên, chậm là bị chơi c.h.ế.t đấy. Nơi đó hay có xác bị khiêng ra lắm."
Văn Cửu Tắc chậm rãi lau đi vết m.á.u trên tay.
Anh tự nhủ, không sao cả.
Anh sẽ lập tức đến đó tìm cô.
Không sao đâu.
Anh sẽ g.i.ế.c hết bọn chúng.
—
Có phải cô không?
Cô còn sống?
Cô đã trải qua những gì?