- Trang chủ
- Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
- Chương 102: Chương 102
Chương 102: Chương 102
Truyện: Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Tác giả: Chu Vu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Toàn văn hoàn
- Chương 171: Ngoại truyện: Zombie Văn Cửu Tắc x Con người Tiết Linh
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
Dựa vào bản năng nhạy bén với nguy hiểm được rèn luyện qua nhiều lần sống chết, Văn Cửu Tắc gần như hành động theo phản xạ, siết chặt cổ lão Tứ rồi lật người, khiến lão Tứ thay anh đỡ lấy viên đạn kia.
Tiếng la hét vang lên, ba người còn lại đồng loạt giơ s.ú.n.g nhắm về phía anh.
Nhưng anh và lão Tứ đang quấn lấy nhau lăn lộn trên đất, sợ b.ắ.n trúng lão Tứ nên bọn họ đành hạ s.ú.n.g xông lên, định chia tách hai người ra trước.
Gần như ngay lúc gã tên Đức nổ súng, Tiết Linh – người vẫn đứng yên lặng nãy giờ – cũng hành động. Cô lao thẳng về phía gã ta.
Không ai trong số mấy người kia xem trọng cô, gã tên Đức cũng vậy.
Trong tình thế nguy cấp như vậy, thấy cô xông tới chẳng khác nào tự tìm cái chết, gã Đức không nghĩ ngợi gì liền b.ắ.n một phát, chỉ muốn giải quyết cô thật nhanh để còn quay lại hỗ trợ lão Tứ.
Phát đạn b.ắ.n trúng cơ thể Tiết Linh, nhưng không thể khiến cô dừng lại dù chỉ một giây.
Đối với cơ thể của zombie, s.ú.n.g lục chỉ tạo thêm vài cái lỗ, chẳng hề hấn gì, cô không để tâm.
Trong chớp mắt, Tiết Linh đã đến gần gã Đức. Khi gã ta nhìn thấy gương mặt tái xanh của cô dưới lớp khẩu trang, muốn xoay s.ú.n.g nhắm vào đầu cô thì đã muộn.
Zombie cắn đứt cổ họng gã ta.
Gã Đức chỉ kịp hét lên một tiếng cuối cùng trước khi ngã xuống, s.ú.n.g cũng rơi khỏi tay.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong vài giây. Khi gã Đức bị cắn chết, ba tên còn lại vừa mới tiếp cận Văn Cửu Tắc và lão Tứ, nghe thấy tiếng hét liền quay đầu, vừa vặn nhìn thấy cảnh gã ta gục xuống.
Tiết Linh quay đầu lại, lộ ra gương mặt bê bết máu, đôi mắt đỏ rực của zombie hiện rõ dưới cặp kính râm đã bị hỏng.
“Đắc ca!”
“Cô ta là zombie!”
Những tiếng hét hoảng loạn không có gì mới mẻ vang lên, một tên trong bọn họ lập tức giơ s.ú.n.g muốn b.ắ.n vào đầu Tiết Linh.
Tiết Linh nhào tới bên chiếc xe, may mắn là tên kia b.ắ.n không chuẩn, viên đạn chỉ sượt qua bên cạnh cô.
Văn Cửu Tắc vẫn đang giằng co với lão Tứ, bị hai tên còn lại tranh thủ tấn công, khắp người anh đều bị thương do bị đánh liên tiếp.
Khi thấy có kẻ nhắm s.ú.n.g vào Tiết Linh, anh bỏ mặc hai tên kia, kéo theo lão Tứ mặt mũi tím tái vì thiếu oxy lao vào tên kia.
Kẻ định nổ s.ú.n.g bị húc ngã, phát đạn trượt đi, Tiết Linh nhanh chóng mở cửa chiếc xe của bọn họ và chui vào.
Không gian trong xe hẹp, ai cũng biết không thể nổ s.ú.n.g được.
Tên vừa đuổi tới rút d.a.o ra.
Tiết Linh phản ứng không nhanh, bị c.h.é.m hai nhát trên người, da thịt cứng rắn nơi cánh tay bị rạch toạc.
Nhưng lợi thế của zombie là chỉ cần đầu không bị tổn thương thì c.h.é.m thân thể cũng vô ích, ngược lại, chỉ cần bị cắn hoặc bị cào, con người sẽ chết.
Không gian chật hẹp, Tiết Linh liều mạng, mặc kệ vết chém, vung tay cào thẳng vào mặt đối phương.
Tên kia chỉ cảm thấy mặt lạnh toát, má bị xé rách toạc một mảng thịt lớn.
Gã ta hét thảm thiết, che mặt lại, tầm nhìn bị che khuất, một tay khác nắm lấy Tiết Linh cùng ngã xuống xe.
Một tên khác chạy đến nhặt con d.a.o rơi dưới đất, giơ lên c.h.é.m mạnh vào cổ Tiết Linh...
“Đoàng!”
Dao mới hạ xuống nửa đường thì gã ta bị người từ phía sau kéo ngã.
Là Văn Cửu Tắc, anh buông lão Tứ đang sắp ngạt thở ra, kéo mạnh tên kia ngã xuống, ngăn lại nhát d.a.o kia.
Tên bị kéo ngã phản ứng cũng rất nhanh, không kịp c.h.é.m trúng Tiết Linh liền đổi hướng, xoay d.a.o c.h.é.m về phía Văn Cửu Tắc.
Tên cuối cùng còn lại thì đỡ lấy lão Tứ đang hấp hối, nhắm vào lưng Văn Cửu Tắc bóp cò.
Trong khoảnh khắc ấy căn bản không kịp suy nghĩ, cơ thể Văn Cửu Tắc theo bản năng nghiêng đi, né được phát đạn chí mạng từ sau lưng.
Nhưng anh lại không tránh được nhát d.a.o từ phía trước.
Lưỡi d.a.o rạch từ cánh tay đến trước ngực, m.á.u tươi b.ắ.n tung.
Văn Cửu Tắc lập tức phản công, cướp lấy con dao, c.h.é.m ngược lại khiến tên kia ngã xuống, rồi xoay người, nhanh chóng rút s.ú.n.g b.ắ.n về phía kẻ sống sót cuối cùng.
“Đoàng!”
Khắp nơi là máu.
Gã tên Đức bị cắn quá nặng, cổ họng gần như bị đứt lìa, không thể chuyển hóa thành zombie, chỉ còn lại đôi mắt trợn trừng c.h.ế.t cứng bên mép xe.
Tên bị Tiết Linh cào nát mặt chưa c.h.ế.t hẳn, đang lăn lộn dưới đất, dần dần bắt đầu biến đổi thành zombie.
Một tên bị Văn Cửu Tắc c.h.é.m c.h.ế.t nằm sấp bên cửa xe, một tên bị b.ắ.n c.h.ế.t đổ lên người lão Tứ.
Chỉ còn lại lão Tứ, mặt vẫn tím bầm vì ngạt thở, tay ôm vết thương trên người, cố gắng với lấy khẩu s.ú.n.g rơi trên đất.
Văn Cửu Tắc th* d*c dữ dội, giành trước một bước đá văng khẩu s.ú.n.g ra, không nói một lời, xử lý dứt điểm gã.
Trận chiến diễn ra nhanh và cũng kết thúc nhanh, từ lúc gã Đức nổ s.ú.n.g đến giờ, chỉ mới qua vài phút ngắn ngủi.
Tiết Linh từ trên xe lao xuống, vội vã chạy về phía Văn Cửu Tắc.
Khắp người anh đều là vết thương khi giằng co với lão Tứ, đặc biệt là vết d.a.o dài sâu hoắm trên n.g.ự.c và cánh tay.
Anh đứng cạnh xác lão Tứ, quay sang nhìn Tiết Linh. Cô cũng trúng một phát đạn, cánh tay và eo đều có vết c.h.é.m mới.
Tiết Linh vừa đến gần liền chậm bước lại, mắt cô chăm chú nhìn vào vết thương trên n.g.ự.c anh.
Văn Cửu Tắc cúi đầu theo tầm mắt cô, phát hiện m.á.u ở vết thương dần dần ngừng chảy.
Nhưng đó không phải điều tốt, vì m.á.u đông lại đang chuyển màu sẫm, rìa vết thương bắt đầu chuyển đen.
Ý thức được điều gì đó, Văn Cửu Tắc nhìn về phía con d.a.o trong tay.
Đây là con d.a.o anh đã giật từ tay một tên lúc nãy, trước khi c.h.é.m trúng anh, con d.a.o này đã từng c.h.é.m vào người Tiết Linh.
Văn Cửu Tắc đã bị nhiễm virus zombie.
Không khí đậm mùi m.á.u tanh như đông cứng lại trong khoảnh khắc đó.
Tiết Linh bất ngờ lao tới, nắm lấy tay anh, dùng hết sức kéo anh về phía xe của họ.
Cô dùng lực quá mạnh khiến Văn Cửu Tắc suýt nữa bị kéo ngã. Anh lập tức vứt con d.a.o trong tay, chủ động chạy theo cô.
Thấy cô lật đật mở cửa xe, lục tìm nước sạch bên trong định rửa vết thương cho anh.
Dù cả hai đều hiểu rõ, việc này hoàn toàn vô ích.
Nhưng Văn Cửu Tắc vẫn không từ chối. Anh nhận lấy chai nước, rửa sạch vết thương dài trên người.
Máu khô được gột đi, lớp da thịt phía trên bắt đầu lộ ra màu xanh xám rõ rệt hơn.
Văn Cửu Tắc không tỏ ra đau đớn, chỉ im lặng lau qua lớp da bị rách toạc.
Anh đã từng chứng kiến cảnh người khác biến thành zombie rất nhiều lần: có người đau khổ bật khóc, không thể tin được chuyện này là thật; có người phát điên, bắt đầu tự hành hạ bản thân hoặc quay ra tấn công người khác.