- Trang chủ
- Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
- Chương 117: Chương 117
Chương 117: Chương 117
Truyện: Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Tác giả: Chu Vu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Toàn văn hoàn
- Chương 171: Ngoại truyện: Zombie Văn Cửu Tắc x Con người Tiết Linh
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
Chiếc xe cũ kỹ của Văn Cửu Tắc cũng lẫn trong đội xe, khi đoàn xe xuất phát, hầu như ai đi ngang qua xe họ cũng phải ngoái nhìn thêm một lần.
Cả đoàn trông vô cùng chính quy, tràn đầy sức mạnh quân sự. So với đội xe trước kia, khí thế bây giờ còn mạnh mẽ hơn nhiều, thậm chí ngay cả bầy zombie thông thường cũng không thể tạo thành uy h**p, vừa mới tiếp cận đã bị xử lý sạch sẽ.
Bọn họ đến căn cứ Bắc Chính nhanh hơn dự đoán, và thuận lợi hơn nhiều.
Sau tấm biển đề “Căn cứ Bắc Chính” là những cánh đồng lúa mì được lưới chắn chia thành từng ô vuông, những ngọn lúa xanh rì trải dài đến tận chân trời, sóng lúa lăn tăn như biển xanh mênh mông.
Đoàn xe chạy vào con đường lớn xuyên qua cánh đồng ấy, đi mãi đi mãi mới thấy được bức tường thành cao lớn cùng hàng rào điện tử của căn cứ Bắc Chính.
Tường thành kéo dài đến tận chân trời. Tiết Linh nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, chỉ thấy được những toà nhà cao tầng vươn lên phía sau tường thành, mang dáng dấp của một thành phố hiện đại trước tận thế.
Mới ba năm thôi mà ở đây đã xây dựng được một thành phố hoàn toàn mới.
Bên trong sẽ thế nào nhỉ? Cô cố gắng nhìn ra ngoài, nhưng lại phát hiện đoàn xe không đi vào từ cổng chính mà rẽ trái, tiếp tục men theo bức tường thành dài dằng dặc.
Đi ngang qua cánh đồng lúa mì, qua một khu vực đầy pin mặt trời, băng qua những con đường đan xen không rõ thông đi đâu, cuối cùng tiến vào một cụm công trình được canh gác nghiêm ngặt.
Tường rào ở đây còn cao hơn cả ở căn cứ lớn ban nãy, nhưng bên trong không có toà nhà cao tầng nào, phần lớn các công trình chỉ cao dưới năm tầng.
Mỗi khu vực đều được tường rào ngăn cách, mỗi cổng ra vào đều có binh sĩ trấn giữ.
Sau nhiều lần kiểm tra nghiêm ngặt, đoàn xe mới chậm rãi tiến vào bên trong.
Tiết Linh qua cửa sổ vô tình chạm mắt với hàng lính gác đang đứng nghiêm trang bên ngoài, ai nấy đều cầm súng, mắt nhìn thẳng, không hề d.a.o động.
Cô nghĩ thầm, đúng là được huấn luyện bài bản thật.
Chỉ có một chiến sĩ trẻ tuổi là không nhịn được, khi thấy cô thì mắt hơi trợn to, miệng cũng khẽ há ra. Cậu ta liền bị đồng đội bên cạnh huých nhẹ một cái bằng khuỷu tay, mới nhanh chóng thu lại biểu cảm.
Nhưng Tiết Linh vẫn nhận ra ánh mắt cậu ta mang đầy vẻ sửng sốt vì “một zombie đang lái xe”.
Không khí trang nghiêm trong căn cứ khiến cô cũng căng thẳng theo.
Xe dừng lại ở bãi đỗ cạnh một dãy nhà màu trắng, Văn Cửu Tắc và Tiết Linh vừa xuống xe thì bị Viên Y đi tới nói: “Hai người tạm thời vào xe y tế ngồi đợi một chút, lát nữa tôi quay lại sẽ sắp xếp chỗ ở.”
Cô còn phải đi tìm giáo sư của mình để xác định danh phận của hai người họ trước đã.
Trong xe y tế, Tằng Dật Đồng vẫn bị trói chặt trên giường cố định. Sư muội của Viên Y là Từ Chi Hoa đang ngồi bên cạnh chỉnh lý dữ liệu.
Cô ta là một cô gái trầm tĩnh, thấy hai người thì lúng túng mời họ ngồi sang bên cạnh.
Văn Cửu Tắc gõ gõ lên bảng cảm ứng: “Còn bố trí người trông chừng tụi mình, sợ tụi mình bỏ chạy đấy mà.”
Tiết Linh lập tức vươn tay tắt chức năng đọc tự động trên bảng của anh, rồi nhanh chóng gõ lại một câu: “Thật ra cũng có thể xem là một cách bảo vệ.”
Từ Chi Hoa lúng túng xen vào: “Chị ấy cũng chỉ là lo cho sự an toàn của hai người thôi.”
“Chỗ này là căn cứ phụ của Bắc Chính, trong đây đều là các nhân viên nghiên cứu quan trọng, nên yêu cầu bảo mật rất cao, cũng an toàn hơn.”
“Giáo sư của chị ấy là Viện sĩ Vinh Lan Gia, đương kim viện trưởng Viện Y học, dưới bà còn có mấy phó viện trưởng, mỗi người lại theo một phe khác nhau, giữa họ cũng có cạnh tranh.”
“Tình trạng của hai người đặc biệt quá, chị ấy cần báo cáo với viện sĩ trước, làm thủ tục đàng hoàng, như vậy mới có thể đảm bảo sự an toàn cho hai người trong căn cứ này.”
Nếu không làm vậy, thì có quá nhiều khả năng bị ép buộc hợp tác thí nghiệm.
Văn Y sau đó lập tức tới văn phòng của giáo sư, kể lại chuyện của Tiết Linh và Văn Cửu Tắc.
“Tôi nghĩ, tạm thời đừng xem họ như đối tượng thí nghiệm. Danh phận zombie của hai người đó có thể giúp ích rất nhiều cho công tác tìm kiếm trong các thành phố.”
“Khả năng của Văn Cửu Tắc thì tôi hiểu rõ. Có anh ta, chúng ta có thể khởi động lại những nhiệm vụ từng bị bỏ dở.”
Vinh Lan Gia đã lớn tuổi, tóc bạc trắng, cắt ngắn, đeo kính, đôi mắt phía sau tròng kính lúc nào cũng hiện rõ vẻ thông tuệ và hiền hậu.
Bà lắng nghe học trò trình bày, rồi đặt xấp hồ sơ trong tay xuống.
“Những gì cô nói, tôi đều hiểu cả. Nghe qua thì đúng là có ích thật, nhưng họ thật sự có thể kiểm soát được sao? Quan trọng nhất là cô có đảm bảo được không? Cô là người bảo lãnh, nếu họ xảy ra chuyện, cô cũng phải chịu trách nhiệm liên đới.”
“Thưa bà, nếu chỉ có một mình Văn Cửu Tắc, tôi sẽ không chọn hợp tác cùng, cũng không yên tâm giao cho anh ta nhiệm vụ quan trọng. Nhưng sau quá trình quan sát, tôi tin rằng, chỉ cần có Tiết Linh ở bên, anh ta sẽ trong tầm kiểm soát.”
“Tôi tin vào phán đoán của mình, và sẵn sàng chịu trách nhiệm cho quyết định đó.”
…
Văn Y quay lại xe y tế, mang theo thẻ thân phận và quần áo mới cho hai người.
Trang phục của Văn Cửu Tắc gần giống đồng phục màu xanh quân đội của các binh sĩ, còn của Tiết Linh thì gần với loại đồ mà Văn Y – người làm nghiên cứu – thường mặc.
Văn Cửu Tắc không mấy để ý, nhưng Tiết Linh thì vô cùng hào hứng. Cô cầm đồng phục và thẻ thân phận lật tới lật lui ngắm nghía.
“Mặc đồng phục là phải làm việc rồi đấy, còn vui thế, ngốc à?” Giọng nói điện tử nữ từ bảng của Văn Cửu Tắc vang lên rõ ràng mạch lạc.
Điều khiến Tiết Linh vui là: “Bọn mình đã chính thức gia nhập tổ chức, không cần thi tuyển!”
Trên đường đến đây, cô còn tranh thủ ôn lại tài liệu thi công chức nữa kia.
Không có phỏng vấn, không có thi cử, vui c.h.ế.t đi được.
Văn Y dẫn họ đến khu nghỉ ngơi đã được phân, là một toà nhà trắng nhỏ nằm khuất ở một góc yên tĩnh, chính cô cũng ở đây.
Phòng là dạng đơn không rộng lắm, phòng của Tiết Linh và Văn Cửu Tắc ở cạnh nhau.
“Chúng ta phải ở riêng à?” Văn Cửu Tắc tỏ ra không hài lòng.
Tiết Linh thấy ở riêng cũng chẳng sao, dù gì cũng sát vách thôi.
Cô vô tội nhìn anh, rồi Văn Cửu Tắc lại nhìn sang Văn Y: “Cô cố ý sắp chúng tôi ở riêng?”
“Chuyện chỗ ở, các người tự thương lượng, tôi không quản.”
Văn Y vì thấy phiền, mặt lạnh hẳn: “Tôi chỉ nhắc một câu, đừng có gây chuyện trong căn cứ, nếu bị bắt vào phòng thí nghiệm để cưỡng chế hợp tác, đừng trách tôi không cứu được.”
“Còn nữa, tôi muốn nghỉ ngơi rồi, dù cãi nhau hay đánh nhau thì cũng làm ơn nhỏ tiếng một chút, nhà này cách âm kém lắm.”