- Trang chủ
- Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
- Chương 57: Chương 57
Chương 57: Chương 57
Truyện: Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Tác giả: Chu Vu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Toàn văn hoàn
- Chương 171: Ngoại truyện: Zombie Văn Cửu Tắc x Con người Tiết Linh
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
Anh Cửu Tắc vừa ngầu vừa bá đạo, vậy mà tên ở nhà lại là Tiếu Tiếu!
Lâm Quốc Thắng mồm miệng rộng thô, không giữ nổi bí mật, thế là chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp lớp huấn luyện. Sau đó, ai dám hùa theo gọi "Tiếu Tiếu" đều bị anh đánh cho một trận.
Đặc biệt thảm nhất là Lâm Quốc Thắng, bị đánh đến phát khóc, từ đó không bao giờ dám gọi cái tên như quả b.o.m này nữa.
"Vừa rồi còn chuyện gì chưa nói xong? Mấy người nãy giờ chẳng lẽ đang nói xấu tôi?" Văn Cửu Tắc đặt tay lên vai Lâm Quốc Thắng, cười híp mắt hỏi.
"A... Không có đâu! Bọn tôi sao dám nói xấu anh, chỉ là trò chuyện thôi. Đúng rồi, cái đùi heo muối này ăn thế nào? Ngon không?"
Văn Cửu Tắc: "Đương nhiên là ngon rồi, để tôi cắt một ít cho cậu nếm thử. Ăn nhiều vào, Lâm Tử."
Lâm Quốc Thắng vui vẻ: "Được, tôi sẽ ăn nhiều hơn. Anh Cửu Tắc vẫn quan tâm tôi nhất!"
Những người khác không nỡ nhìn cậu ta, đúng là đầu óc có vấn đề.
Hương vị của đùi heo muối thực sự rất ngon, ai cũng ăn không ít, kể cả Văn Cửu Tắc.
Tối hôm đó, họ trò chuyện đến tận khuya mới đi nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Văn Cửu Tắc nói sẽ rời đi. Mọi người đều không nỡ, nhưng những người lớn tuổi như anh Sài, anh Vinh không cố giữ lại, chỉ có Lâm Quốc Thắng đứng nhìn anh lái xe đi, suýt nữa thì bật khóc.
"Anh Vinh, sao mọi người không khuyên anh Cửu Tắc ở lại chỗ chúng ta? Ở cùng nhau chẳng phải tốt hơn sao? Anh ấy với Tiết Linh cứ lang thang bên ngoài, lỡ bị bắt nạt thì sao?"
Lão Vinh, người luôn tinh tế, khẽ thở dài: "Cậu không nghe anh Cửu Tắc nói à? Tiết Linh đang bệnh, không tiện đến chỗ chúng ta."
"Bệnh thì càng phải đến căn cứ chứ, ở đó có bác sĩ mà!"
Anh Sài vỗ đầu cậu ta: "Thôi nào, lái xe đi, chúng ta cũng phải lên đường rồi."
Những người lớn tuổi trong nhóm đều nhận ra điều bất thường. Văn Cửu Tắc giấu Tiết Linh kỹ đến mức không ai thấy được, rốt cuộc là bệnh gì mà phải giấu như thế?
Lúc ăn cơm, anh cũng không để phần mang về cho cô.
Nếu Tiết Linh vẫn còn cần ăn uống, anh chắc chắn sẽ không quên chuẩn bị.
Chỉ sợ rằng...
Không ai nói ra suy đoán đó, chỉ lặng lẽ tiễn anh đi với tâm trạng nặng nề.
Nếu thực sự là như vậy, anh sẽ đi đâu? Sau này phải làm thế nào?
"Đi nhanh thế à?" Tiết Linh giơ bảng viết.
"Vẫn tiếc vì tối qua xem drama mà không có hồi kết à?" Văn Cửu Tắc lái xe lên đường.
"Anh không muốn trò chuyện với bạn bè thêm chút nữa sao?"
"Chuyện để nói đâu có nhiều vậy, cả đêm rồi mà còn chưa đủ à."
Tiết Linh đổi câu hỏi: "Đùi heo muối có ngon không?"
"Ngon, mọi người đều khen ngon." Thế nên anh mới mang về gần nửa cái.
Tiết Linh hài lòng, đặt bảng xuống.
Vì bản thân lúc nào cũng đói, nên cô mong muốn Văn Cửu Tắc có thể ăn thật no. Nhìn thấy gì ăn được, cô cũng muốn nhét cho anh.
Từ sau lần tình cờ gặp lại người quen, nghỉ ngơi một đêm ở căn cứ, mỗi tối Tiết Linh đều thúc giục Văn Cửu Tắc tìm chỗ dừng chân nghỉ ngơi.
Văn Cửu Tắc nheo mắt, nghi hoặc nhìn cô: "Nói thật đi, em muốn tôi vào căn cứ để an toàn hơn, hay chỉ vì muốn hóng hớt drama?"
Tiết Linh: "..."
Tôi không thể muốn cả hai à?
Văn Cửu Tắc bật cười, nghiêng người xoa đầu cô: "Tâm lý của em cũng tốt đấy."
Tốt hơn trạng thái tinh thần của anh nhiều.
Tiết Linh thầm nghĩ, đừng xem thường số lượng ‘gà súp tâm hồn’ tôi đã uống.
Hồi trước còn cười nhạo mấy video đó nữa kìa.
Dù vậy, phần lớn thời gian Văn Cửu Tắc vẫn chọn nghỉ ngoài trời, chỉ thỉnh thoảng mới vào căn cứ.
Mà căn cứ thì đúng là lắm chuyện. Ngoại tình, cãi nhau, trộm cắp, đủ loại drama kỳ quặc.
Văn Cửu Tắc lái một chiếc xe riêng lẻ, vào căn cứ lập tức bị người ta để mắt tới.
Một gã đàn ông mặt mày gian xảo gõ cửa xe, giơ ra một bộ bài: "Anh bạn có muốn chơi vài ván không? Bên tôi đang thiếu một người, yên tâm, chúng tôi không đánh lớn đâu..."
"Chơi bài?" Văn Cửu Tắc chống tay lên cửa xe, lộ ra khẩu súng, cười nửa miệng: "Tôi thích đánh người hơn, cậu muốn thử không?"
Gã kia sợ đến mức chạy mất dép.
Văn Cửu Tắc còn tiện tay giật luôn bộ bài của gã ta, hành vi này so với mấy kẻ lừa bịp càng giống côn đồ hơn.
Anh đóng cửa xe, giơ bộ bài lên với Tiết Linh: "Chán quá, chơi bài đi."
Chơi bài, đối với một người hiện tại là zombie như Tiết Linh, đúng là một thử thách không nhỏ.
Trước tiên, ngón tay cô cứng đờ, tốc độ co duỗi rất chậm, mỗi khi làm động tác tinh vi đều cực kỳ vụng về.
Bài tây thì mỏng lại trơn, bảo một zombie cầm cả xấp bài trên tay, rồi chọn bài đánh ra, còn khó hơn nhiều so với việc cầm bút gõ lên bảng viết.
Lỡ tay một cái, bài rơi hết xuống đất. Đến lúc muốn rút một hai lá bài cụ thể, lại không thể kẹp ra chính xác.
Quan trọng hơn là, thứ chơi bài với cô không phải con người.
Tiết Linh đã thảm đến thế này rồi, vậy mà đối diện cô, Văn Cửu Tắc vẫn mặt dày nhìn trộm bài của cô.
Cô đang cúi xuống nhặt bài, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt anh lướt qua từng lá bài trên tay mình.
Cô lập tức đặt bài xuống, giận dữ viết lên bảng: "Anh còn là người khoong?"
Cô còn dùng sức đập bảng viết mấy cái.
Văn Cửu Tắc xoay bài trên tay, như đang biểu diễn ảo thuật, nhún vai: "Gâu gâu."
Sau đó, không thèm che giấu, anh quăng hết bài ra, tuyên bố: "Tôi thắng rồi."
Tiết Linh: "..."
Không chơi nữa, cô muốn đánh anh!
Chuyện này dễ hơn chơi bài nhiều!
Cuối cùng, bộ bài trở thành đạo cụ để Văn Cửu Tắc chơi trò ném phi tiêu trên đường, rải hết dọc đường đi.
Nhưng bộ bài lại vô tình gợi lên một ý tưởng cho anh.
Anh kiếm được một bộ cờ cá ngựa từ một người trong căn cứ, rồi rủ Tiết Linh chơi cùng.
Tiết Linh cũng đang buồn chán, mặc dù biết chắc người này chẳng có ý tốt gì, nhưng vẫn đồng ý chơi.
Ném xúc xắc thì dễ hơn nhiều, còn di chuyển quân cờ thì tuy hơi chậm, nhưng may mà Văn Cửu Tắc cũng không vội, cứ kiên nhẫn chờ cô từ từ dịch chuyển.
Lúc đầu thì không sao, nhưng khi quân đỏ của cô sắp về đích, Văn Cửu Tắc đột nhiên đẩy quân cờ của cô về vạch xuất phát.
Bắt đầu lại từ đầu.