- Trang chủ
- Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
- Chương 54: Chương 54
Chương 54: Chương 54
Truyện: Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Tác giả: Chu Vu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Toàn văn hoàn
- Chương 171: Ngoại truyện: Zombie Văn Cửu Tắc x Con người Tiết Linh
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Clutch Cầm Tay Nhấn Khóa Đính Đá - CLU 0126
Không phải vì tiền lương, mà bởi vì mấy giáo viên ở đây đều có tay nghề không tệ, Hoàng lão bản nói có thể để họ luyện tập cùng anh miễn phí.
Trước đây, nơi này thực ra là một võ quán, nhưng theo thời gian, võ quán đã suy tàn.
Sau khi quán chủ cũ qua đời, con trai ông - Hoàng Thịnh - không thừa hưởng được võ nghệ cao cường của cha, mà lại giống một thương nhân trí thức hơn. Nắm bắt xu hướng phụ huynh muốn con cái học kỹ năng từ nhỏ, giữa muôn vàn trung tâm đào tạo mọc lên như nấm, anh ta đã biến võ quán thành trung tâm huấn luyện võ thuật thiếu nhi, phát triển rất thuận lợi.
Vậy nên, các giáo viên ở đây đều là đệ tử cũ của võ quán, mỗi người đều có thực lực.
Văn Cửu Tắc chỉ muốn tìm một nơi có thể đấu tập với người khác, trút bớt năng lượng và cảm xúc. Hoàng Thịnh vừa thuyết phục một chút, anh cũng chẳng phản đối, liền đồng ý.
Cộng thêm Hoàng Thịnh, trung tâm có bảy giáo viên, còn Văn Cửu Tắc chỉ là người ngoài biên chế.
Anh chỉ lớn hơn Lâm Quốc Thắng một tuổi, nhỏ hơn tất cả những người còn lại. Nhưng gọi mãi, ai nấy cũng theo thói quen của Lâm Quốc Thắng mà gọi anh là "anh Cửu Tắc".
Ban đầu, những người lớn tuổi cố ý trêu chọc mà gọi như vậy, nhưng sau khi bị anh đánh bại hết lượt, tiếng "anh" kia dần dần trở nên chân thành, chứa đầy sự kính nể và thân thiết.
Ở chung với những người này rất đơn giản, thoải mái. Quan hệ giữa anh và họ tốt hơn nhiều so với những người được gọi là bạn học hay người thân trên danh nghĩa của anh.
Thế nên, có đôi khi anh bầm tím mặt mày, trên người đầy vết bầm, không phải hoàn toàn do Văn Cửu Hoàn gây ra, mà là do luyện tập đối kháng trong võ quán, ra tay không đúng chừng mực mà bị thương.
Nhưng Tiết Linh lại tính hết lên đầu Văn Cửu Hoàn, mà anh cũng chẳng buồn giải thích.
Lúc rời khỏi thành phố Du quá vội vàng, Văn Cửu Tắc chỉ kịp gọi điện báo nghỉ việc với Hoàng lão bản, không có cơ hội từ biệt đám người này.
Bây giờ gặp lại, mấy người đàn ông đã thêm phần phong trần đều giữ lấy vai anh, oán trách rằng anh không có nghĩa khí, nói đi là đi.
Anh Sài còn đùa giỡn, huých anh một cái: "Thằng nhóc cậu, đi rồi chẳng có tin tức gì, có biết bọn anh lo lắng không hả!"
Lực tay của gã khá mạnh, nếu không phải Văn Cửu Tắc đứng vững, e là đã bị đẩy lùi cả hai mét.
Anh phủi tay hất mấy cái tay trên người xuống, có hơi chịu không nổi sự nhiệt tình của đám thô kệch này, ngay cả khi tái ngộ với bạn gái, anh cũng không bị đối xử như thế này.
"Đi thôi! Khó khăn lắm mới tóm được cậu, theo bọn tôi đi, tụ tập một bữa cho đàng hoàng!"
"Hay là buộc xe của cậu vào xe bọn tôi, anh Cửu Tắc, anh ngồi xe tôi đi, vừa hay trên đường còn có thể trò chuyện!" Gã đầu húi cua đề nghị.
Văn Cửu Tắc suýt nữa bị họ hợp lực kéo đi, dứt khoát từ chối: "Không cần, trong xe tôi còn có bạn gái, không tiện."
Mấy người bỗng chốc im bặt.
Gã đầu húi cua liếc nhìn cửa kính xe tối đen, thấp giọng hỏi: "Vẫn là người trước kia?"
Văn Cửu Tắc nhướng mày: "Chứ còn ai nữa?"
Sợ vô tình chạm vào vết thương lòng của anh, mấy người đều thở phào, sau đó lại bật cười.
Anh Sài quyết định: "Trời sắp tối rồi, cậu chắc cũng định nghỉ ở trại phía trước, chúng ta đến đó rồi nói tiếp!"
Văn Cửu Tắc quay lại xe, định hỏi ý kiến Tiết Linh, nhưng vừa vào đã thấy cô giơ bảng viết đầy chữ "HAHAHAHA".
Bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình trong xe, nhưng Tiết Linh lại thấy rất rõ ràng.
Anh chàng lạnh lùng của cô bị một đám đàn ông vây quanh, bị người ta đẩy bên này kéo bên kia, vừa bất đắc dĩ vừa bất lực đối phó, thực sự buồn cười muốn chết.
Vừa rồi còn có người hớn hở nắm lấy cánh tay anh, anh giật ngược lại, giống như đang chơi kéo co vậy. Cô còn thấy anh âm thầm dùng lực nữa kìa.
Nhìn một lúc, Tiết Linh thậm chí có chút lo lắng, sợ thật sự bị họ kéo đi mất.
Đám người kia trông có vẻ rất lợi hại, cảm giác Văn Cửu Tắc một mình không đánh lại họ.
Anh khởi động xe, liếc cô một cái: "Cười nhạo tôi?"
Tiết Linh gật đầu, lỡ miệng phát ra hai tiếng "hừ hừ" nho nhỏ, rồi vội lấy tay che miệng lại, sợ bị phát hiện.
Anh giơ tay xoa xoa gáy cô: "Tí nữa tôi qua đó nói chuyện với họ, mai chúng ta sẽ tách ra đi riêng."
Tiết Linh hơi sững lại vì lời anh nói.
Cô thấy anh gặp lại mấy người này rất vui, cứ tưởng anh sẽ muốn ở lại thêm một thời gian, thậm chí có thể đi cùng họ.
Con người vốn là sinh vật quần cư, nếu có thể hòa hợp với người khác, ai lại thích sống tách biệt một mình?
Một giờ sau, đoàn xe đến một trại dừng chân sáng đèn.
Xung quanh trại có hàng rào cao quấn đầy dây thép gai, bên trong đã có mấy chiếc xe dừng lại, có người đang nhóm lửa nấu ăn.
Đoàn xe lớn vừa vào đã chiếm hơn nửa chỗ trống. Văn Cửu Tắc đỗ xe sát cổng nhất, giữ một khoảng cách với đoàn xe kia.
Tiết Linh quan sát, phát hiện trong trại có nhiều đoàn xe lớn nhỏ dừng chân qua đêm, duy trì một sự yên bình không xâm phạm lẫn nhau.
Thì ra những nơi thế này có thể vào nghỉ tùy ý.
Nhưng trên suốt hành trình, Văn Cửu Tắc chưa từng đưa cô vào những chỗ này, mà luôn chọn những nơi hoang vắng để nghỉ ngơi.
So với vùng hoang dã đầy rẫy zombie, những trại như thế này chắc chắn an toàn hơn nhiều.
Vậy tại sao anh chưa từng ghé vào?
Đáp án rất rõ ràng - là vì cô.
Bên ngoài, gã đầu húi cua vừa dừng xe đã chạy sang gọi người, Văn Cửu Tắc tháo dây an toàn, nói: "Tôi qua đó nói chuyện với họ, em ở trên xe…"
Tiết Linh đã lấy máy tính bảng ra, bật bộ phim còn dang dở, vẫy tay với anh một cái.
Anh xuống xe, gã đầu húi cua dòm vào trong xe, nhưng vì anh đóng cửa quá nhanh, chỉ thấy thấp thoáng một bóng người.
"Sao cô ấy không xuống đi ăn cùng? Anh Sài nói ăn lẩu đấy! Anh ấy phụ trách khẩu phần ăn, ngày thường keo kiệt lắm, nay gặp anh mới hào phóng đấy!"
Văn Cửu Tắc khóa cửa: "Cô ấy bị ốm, không thể ra gió, để cô ấy nghỉ sớm."
Dưới màn đêm, nước lẩu đỏ sánh sôi sùng sục, trong đó thả đầy mì khô, lát bánh bao, cùng một ít rau và thịt.