- Trang chủ
- Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
- Chương 81: Chương 81
Chương 81: Chương 81
Truyện: Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Tác giả: Chu Vu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Toàn văn hoàn
- Chương 171: Ngoại truyện: Zombie Văn Cửu Tắc x Con người Tiết Linh
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Hoàn
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Hỏng rồi, anh thật sự học được điều gì đó rồi.
Tiết Linh vốn muốn anh có chuyện gì thì nói thẳng, đừng giấu giếm, nhưng anh lại bảo khóc lóc mà nói sao?
Khóc lóc mà nói à, cô còn chưa từng tận mắt thấy anh khóc, đỏ mắt rơi nước mắt lã chã? Không thể nào tưởng tượng nổi.
“Anh khóc cho tôi xem đi, tôi sẽ tha thứ cho anh.” Tiết Linh nói cứ như đang xả hàng lỗ vốn vậy.
“Em nói thật chứ?”
“Thật, anh khóc lóc cầu xin tôi tha thứ đi.”
Văn Cửu Tắc thật sự tấp xe vào lề, quay người đối diện với Tiết Linh, dường như đang chuẩn bị cảm xúc để khóc một trận.
Thế rồi, anh nhìn cô, bỗng nhiên bật cười.
Tiết Linh đập đập vào ghế, giục anh nhanh lên. Kêu anh khóc mà anh lại cười, làm gì vậy chứ?
Văn Cửu Tắc ngừng cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại quay sang cô. Đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của cô, khóe môi anh lại hơi nhếch lên.
Cười cái gì mà cười chứ!
Tiết Linh mở một bài nhạc buồn, giúp anh tạo không khí bi thương.
Kết quả lại phản tác dụng, lần này anh trực tiếp cười lăn cười bò: “Tự nhiên tôi nhớ tới bộ phim gián điệp vừa nãy, cái tên kia nửa sống nửa c.h.ế.t còn tỏ tình, thế là bị người bên cạnh tát cho bất tỉnh, buồn cười c.h.ế.t mất!”
Vốn dĩ không phải tình tiết hài hước gì, nhưng bị anh nói vậy, Tiết Linh cũng muốn bật cười.
“Còn cái bộ phim cổ trang kia nữa, nam chính nói không yêu nữ chính, ánh mắt và biểu cảm đó, ai tin được chứ? Đúng là nhảm nhí.”
Tiết Linh: Đúng, người ta diễn xuất kém, chia tay mà nữ chính còn nhìn ra được anh ta miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo. Còn anh, trời sinh là ảnh đế, lúc chia tay giả bộ y như thật.
Cô nhìn anh với ánh mắt đầy thương hại, phân tích: “Đây chính là điểm thông minh của nam chính, cho nên cuối cùng anh ta vẫn ở bên nữ chính. Còn anh thì vẫn là ‘bạn trai cũ’.”
Văn Cửu Tắc: “…”
“Anh có khóc không? Nhanh lên.”
“Khóc không nổi.” Anh tựa lưng vào ghế: “Bây giờ trong đầu toàn là mấy cái bộ phim ngốc nghếch em chiếu hồi nãy, thấy phim nào cũng buồn cười.”
Tiết Linh: Anh nói người ta buồn cười, nhưng chính anh mới buồn cười nhất.
“Anh không thấy mình giống họ sao?”
“Không thấy, chẳng giống chút nào.” Văn Cửu Tắc trơ trẽn đáp: “Tôi đâu có để em đau lòng như mấy nữ chính đó.”
Tiết Linh định phản bác, nhưng suy nghĩ một lúc lại không thể cãi lại được.
Bởi vì so với đau lòng, khi nghĩ đến anh, cô tức giận nhiều hơn.
Ba năm qua, vào những đêm mất ngủ, cô thường nhớ lại chuyện cũ, tức đến mức trong đầu nghĩ ra cả trăm cách để khiến anh c.h.ế.t đi.
Đau lòng ư? Thà nói đến mẹ mình còn đau lòng hơn.
Từ thành phố Du xuất phát, đi đường vòng vì tắc nghẽn, lại dừng nghỉ nhiều lần, họ mất một tuần mới đến được thành phố An Đông.
Văn Cửu Tắc xuống xe, dùng ống nhòm quan sát thành phố với những tòa nhà cao tầng san sát.
Trước tận thế, An Đông còn phồn hoa hơn cả thành phố Du, dân số cũng đông hơn.
Nhưng bây giờ, nơi này đã thay đổi hoàn toàn. Một số tuyến đường chính bị chặn, nhiều tòa nhà cao tầng mang vết tích bị b.ắ.n phá.
Một số nơi có bóng dáng lũ zombie lảng vảng, nhưng không thấy bóng dáng con người, ngay cả dân nhặt rác cũng không có.
Văn Cửu Tắc từng nghe nói thành phố này có một khu căn cứ, nhưng chưa từng đến nên không rõ vị trí chính xác.
Nhưng căn cứ thường không khó tìm, bởi vì có người ra vào sẽ hình thành một tuyến đường mới, thậm chí có thể có biển chỉ dẫn.
Điều kỳ lạ là, họ đi vòng quanh khu trung tâm của thành phố mà không thấy dấu hiệu nào cho thấy có người hoạt động.
Những người có kinh nghiệm sinh tồn trong tận thế đều có cách riêng, đầu tiên là tìm một cột tín hiệu cao và leo lên quan sát.
Tiết Linh đứng dưới tháp tín hiệu, nhìn anh leo lên mà lo sốt vó, sợ anh sơ suất trượt chân rơi xuống.
Trong một trăm cách c.h.ế.t mà cô tưởng tượng ra cho anh, cũng có kiểu này.
Văn Cửu Tắc đeo găng tay, bám vào thanh ngang, mượn lực trèo lên tầng trên, rất nhanh đã leo lên được mấy mét, còn tranh thủ rảnh tay làm động tác “OK” với cô.
Anh càng leo càng cao, đến mức Tiết Linh gần như không nhìn rõ nữa, lúc này anh mới dừng lại. Quan sát một lúc, anh nhanh chóng trèo xuống, trông chẳng có vẻ gì là sợ độ cao cả.
Cô nín thở nhìn anh làm việc trên cao mà sợ toát mồ hôi, thế mà anh chẳng hề hấn gì, buông tay từ độ cao hơn hai mét nhảy xuống đất.
Vừa đi về phía cô, vừa tháo găng tay, anh nói: “Tôi nhìn thấy rồi, chắc là ở hướng kia. Có một khu vực được rào lại, đi thôi.”
Trong lòng Tiết Linh nghĩ rằng tên này thật ra cũng có chút ngầu, nhưng miệng lại nói: “Anh trèo tháp còn lanh hơn cả khỉ.”
Chiếc iPad trong tay cô lập tức lên tiếng hộ chủ nhân, giọng điện tử nghe sao cũng đầy tính chế nhạo.
Văn Cửu Tắc bất ngờ đưa tay quệt một vệt bẩn lên mặt cô. Tiết Linh giơ iPad soi thử, thấy mặt mình toàn là dấu vết đen sì, còn anh thì đã nhanh chóng chui vào xe.
Tiết Linh: “…” Đúng là đẹp trai chưa được mười phút đã lòi đuôi.
Dựa vào phương hướng anh xác định, họ đến được căn cứ của thành phố An Đông, nhưng lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn - căn cứ này đã bị bỏ hoang.
Khu vực được rào lại thực sự có nhà cửa tạm bợ, nhưng phần lớn đã bị tháo dỡ.
Nơi này từng có người sinh sống, nhưng giờ chỉ còn lại những căn nhà di động không thể mang đi, rác sinh hoạt bỏ hoang, cùng với zombie.
Rất có thể nơi này đã bùng phát một đợt tấn công zombie lần thứ hai, khiến căn cứ bị bỏ lại, những người còn sống đã di dời đi nơi khác.
Trong tình hình hiện tại, giao thông bất tiện, tin tức không được cập nhật kịp thời, rất nhiều căn cứ lớn nhỏ mọc lên rồi lại biến mất, những người ở xa rất khó biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, điều này cũng là chuyện bình thường.
Tiết Linh lén quan sát nét mặt Văn Cửu Tắc, lại phát hiện anh cũng đang nhìn cô.
“Không sao, nhiều người như vậy không thể nào c.h.ế.t hết được, chắc họ đã chuyển đến một căn cứ gần đây rồi. Mai tìm tiếp.” Giọng điệu của anh rất thoải mái.
Sau đó, họ làm đúng như anh nói, tiếp tục tìm kiếm xung quanh, muốn tìm người để hỏi thăm tình hình.
Hai ngày sau, cuối cùng cũng gặp được người sống.