- Trang chủ
- Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
- Chương 66: Chương 66
Chương 66: Chương 66
Truyện: Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Tác giả: Chu Vu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Toàn văn hoàn
- Chương 171: Ngoại truyện: Zombie Văn Cửu Tắc x Con người Tiết Linh
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Hoàn
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Chính vào khoảnh khắc lơ là đó, một viên đạn b.ắ.n trúng giữa lưng một người.
Vừa nghe thấy tiếng động, Cương ca lập tức đổ rạp xuống hành lang.
Khi gã ta nhào xuống tránh đạn, một người anh em khác cũng kêu lên thảm thiết, ôm bụng ngã xuống đất, bị gã ta kéo vào sau bức tường.
Người đàn ông nằm dưới đất, m.á.u chảy tràn thành một vũng lớn.
Văn Cửu Tắc treo mình bên ngoài cửa sổ chỉ bằng một tay. Bên dưới anh là khoảng không cao mấy tầng lầu, chỉ có một mép ban công nhô ra để làm điểm tựa.
Nếu Cương ca cẩn thận hơn một chút, bước tới gần cửa sổ nhìn xuống, hẳn sẽ phát hiện ra anh.
Nhưng bọn họ không dám lại gần cửa sổ, bởi người đầu tiên bị g.i.ế.c chính là kẻ đứng bên cửa sổ, bị anh b.ắ.n hạ từ tòa nhà đối diện.
Văn Cửu Tắc cắn khẩu s.ú.n.g trong miệng, lộn người đặt chân lên bệ cửa sổ hẹp chỉ đủ đặt một bàn chân, rồi nhảy sang phòng bên cạnh.
Ngay giây tiếp theo, kính cửa sổ vỡ tan vì trúng đạn, mảnh vỡ rơi lả tả xuống dưới.
Cương ca nhìn thấy bóng người lướt qua ngoài cửa sổ, lập tức đứng dậy đá tung cửa phòng bên cạnh, nhưng bên trong không có ai.
Văn Cửu Tắc đã nhảy xuống tầng dưới, chui qua một cửa sổ mở sẵn.
Anh nhanh chóng lách ra khỏi phòng, nhìn xuống từ ô cửa kính cuối hành lang nhưng không thấy Tiết Linh, chỉ thấy Châu Hồng đã biến thành zombie, cùng với một gã đàn ông khác cũng vừa trở thành zombie, đang từ từ bò dậy.
Chúng bị thu hút bởi hơi người và âm thanh, bắt đầu tiến vào bên trong tòa nhà.
Văn Cửu Tắc nghe thấy tiếng bước chân của Cương ca đi xuống lầu, lập tức lẩn vào căn phòng bên cạnh.
Tòa nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu, các phòng đều trống trơn, gần như không có chỗ nào để ẩn nấp.
Vậy nên anh không hề trốn, chỉ đơn giản là tựa lưng vào tường.
Trốn tránh là một kỹ năng anh rèn luyện từ nhỏ.
Nếu không biết cách lẩn trốn, chỉ có thể bị đánh, e rằng anh đã c.h.ế.t từ lâu.
Chỉ cần cẩn thận, gan lì và kiên nhẫn, anh sẽ là kẻ cười sau cùng.
Cương ca tức đến phát điên. Gã ta chưa bao giờ gặp phải một đối thủ khó đối phó như Văn Cửu Tắc. Rõ ràng trong tay có s.ú.n.g mà không thể tìm thấy người, mỗi phát đạn đều b.ắ.n trượt, còn đồng bọn bên gã ta thì cứ sơ hở một chút là bị đối phương b.ắ.n hạ.
Dưới lầu lại xảy ra biến cố, khiến gã ta nghi ngờ Văn Cửu Tắc có đồng bọn, càng làm gã ta không thể yên lòng.
Tiếng bước chân lê lết vang lên trên cầu thang, Cương ca giương s.ú.n.g định bắn, nhưng khi nhìn rõ đối phương thì sững sờ.
"A Dương?" Gã ta đã thành zombie.
"Đoàng." Cương ca không hề do dự mà b.ắ.n nát đầu gã, nhìn t.h.i t.h.ể lăn xuống bậc thang.
Lúc này, trên lầu lại vọng xuống tiếng kêu thảm thiết, kèm theo tiếng súng.
Cặp lông mày rậm của Cương ca giật mạnh, gã ta lập tức quay người chạy lên lầu.
A Phong, người vừa bị b.ắ.n vào bụng, đang bị một kẻ đè xuống cắn xé, khẩu s.ú.n.g trên tay rơi lăn lóc.
Nhìn thấy gương mặt trắng bệch của em họ mình, Cương ca cuối cùng cũng đỏ mắt. Đó là người thân duy nhất còn lại của gã ta.
Nhưng gã ta vẫn nghiến răng, nâng s.ú.n.g b.ắ.n vào đầu con zombie kia.
Bóng dáng Văn Cửu Tắc xuất hiện lặng lẽ ở cuối hành lang, cũng đồng thời giương s.ú.n.g nhắm vào gã ta, bóp cò.
Hai tiếng s.ú.n.g vang lên cùng lúc, Cương ca và Châu Hồng cùng ngã xuống.
Lại thêm hai tiếng "phập phập", âm thanh của đạn xuyên vào da thịt.
Xác nhận rằng không còn ai – dù là người hay zombie – có thể đứng dậy nữa, Văn Cửu Tắc mới đi xuống lầu.
Tổng cộng sáu người, đều đã nằm lại trong tòa nhà. Ở sân trại chỉ còn vết m.á.u loang lổ.
"…Tiết Linh." Anh gọi.
Không ai đáp lại.
Anh tăng tốc bước chân, đi đến bên chiếc xe của mình, thấy Tiết Linh đứng trong bóng tối.
Một góc trại có ngọn đèn mờ, nơi này không hoàn toàn tối đen, đủ để anh thấy rõ vệt m.á.u trên mặt và trước n.g.ự.c cô.
Cô đứng yên không chút biểu cảm, nhìn chằm chằm anh.
Có lẽ là ảo giác, nhưng Văn Cửu Tắc cảm thấy nét mặt cô dưới ánh sáng lờ mờ này trông có chút hung tợn hơn trước, như thể rất muốn lao tới cắn anh.
Anh hơi dừng chân, nhưng vẫn tiến lại gần, thử lay vai cô: "Tỉnh táo lại đi, em còn giữ được ý thức không?"
Tiết Linh: "…" Thần kinh.
Chỉ bị cắn một cái sao có thể mất ý thức? Trước đây cô cũng từng cắn rồi mà.
Cô hất tay anh ra bằng mu bàn tay. Văn Cửu Tắc yên tâm, có ý thức là được.
Anh giơ tay muốn lau vết m.á.u bên mép cô, nhưng lại vô tình làm bẩn mặt cô bằng tro bụi trên tay mình, đành phải từ bỏ.
Không bình luận gì về vẻ ngoài đủ để đóng phim kinh dị của cô, anh chỉ nói: "Giải quyết xong hết rồi. Tôi đã nói là rất nhanh mà."
Tiết Linh tức giận. Anh còn dám khoe khoang?
Anh không giải thích thêm, cô cũng chỉ xem đây là một vụ thanh trừng cướp bóc.
Lần này thu hoạch nhiều hơn hẳn lần trước. Hai chiếc xe còn lại chứa đầy thức ăn, vũ khí và không ít xăng dầu.
Văn Cửu Tắc dồn tất cả chiến lợi phẩm lên xe của họ, thậm chí còn hút hết xăng từ hai chiếc xe kia để mang đi.
Anh bận rộn đến gần sáng, cuối cùng mới lái xe rời khỏi khu trại cùng Tiết Linh.
"Tối nay có tìm chỗ nghỉ không?" Văn Cửu Tắc hỏi.
Tiết Linh lắc đầu dứt khoát.
Cô không muốn vào trại nữa, rắc rối.
Hai người tìm được một con suối trong, rửa sạch bụi bẩn và vết m.á.u trên người.
Văn Cửu Tắc giúp cô lau mặt và cổ, rồi lấy bàn chải đánh răng cho cô.
Nếu là trước đây, Tiết Linh đã lấy bảng viết ra để hỏi han đủ thứ, nhưng từ lúc rời khỏi trại, cô vẫn luôn im lặng.
Anh hỏi cô có muốn đánh răng không, cô chỉ khẽ gật đầu.
Anh ngồi đối diện cô, giữ cằm cô bằng ngón tay cái và ngón trỏ, bắt cô há miệng, tay kia cầm bàn chải đánh răng.
"Răng em so với trước đây nhọn hơn nhiều, em có thấy thế không?"
"…"
"Này, giờ em có thể cắn gãy xương không?"
"…"
Tiết Linh nhìn anh, rồi bất ngờ cắn đứt bàn chải trong miệng.
Văn Cửu Tắc nhìn chằm chằm nửa cán bàn chải còn lại trong tay mình: "…"
Chút nữa thôi là anh đã đưa cả ngón tay vào miệng cô rồi.
"Phì." Tiết Linh vẫn nhìn anh, nhổ nửa bàn chải ra bên cạnh.
Văn Cửu Tắc nuốt lại câu "răng em như răng chó" chưa kịp nói, lặng lẽ lấy một chiếc bàn chải mới, tiếp tục giúp cô đánh răng.