- Trang chủ
- Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
- Chương 165: Chương 165
Chương 165: Chương 165
Truyện: Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Tác giả: Chu Vu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Toàn văn hoàn
- Chương 171: Ngoại truyện: Zombie Văn Cửu Tắc x Con người Tiết Linh
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Anh nắm lấy tay Tiết Linh, quan sát bàn tay đã đeo nhẫn của cô, sau đó lại cúi đầu ngửi mùi hương trên người cô, ánh mắt lại đảo quanh ngôi nhà mới lạ này như đang tìm kiếm điều gì.
Tiết Linh ngơ ngác bị anh làm cho rối tung lên, vỗ nhẹ vào cánh tay anh: “Anh làm sao thế?”
Ai lại có kiểu phản ứng như vậy khi nhận được hoa chứ?
Văn Cửu Tắc không trả lời, lấy thiết bị liên lạc ra gọi cho một người:
“Sáng nay tôi đến chỗ các anh đón Tiết Linh đi, đúng không?”
Đầu dây bên kia ngạc nhiên: “Đúng vậy, sao thế? Tiết Linh có vấn đề gì à?”
Văn Cửu Tắc không trả lời, lập tức gọi một cuộc khác:
“Vừa nãy tôi với Tiết Linh đăng ký kết hôn ở chỗ quản lý, anh thấy rồi chứ?”
“Dĩ nhiên thấy, văn phòng tôi ở ngay cạnh đó, sao, giờ gọi cho tôi là muốn chia sẻ niềm vui à? Không lẽ còn định đòi quà cưới từ tôi?”
Sau khi xác nhận xong, anh mới thở phào, nhìn lại cô:
“Hôm nay em đối xử với anh tốt bất thường, cả ngày không cáu gắt, còn chủ động đòi đăng ký, rồi lại tặng nhẫn tặng hoa...”
Tiết Linh dở khóc dở cười: “Anh tưởng mình đang nằm mơ à?”
“Em chỉ thấy anh tìm em khổ quá rồi, muốn tặng anh chút gì đó, có cần phải như vậy không?”
Cô vừa buồn cười vừa thấy thương, kéo đầu anh xuống, hôn nhẹ lên mặt anh.
“Em đang sống sờ sờ ở đây, anh còn nghĩ là giả?”
“…”
“Văn Cửu Tắc, anh bị ngu đi một chút rồi phải không?”
“Ừ, đầu óc bị em ăn mất rồi.” Anh ôm cô ngồi xuống chiếc ghế sofa mới: “Không phải giả, vậy thì tiếp tục thôi.”
Lần này đến lượt Tiết Linh nghi ngờ: “Không phải anh đang giả vờ đáng thương để dụ em chủ động đấy chứ?”
……
Văn Cửu Tắc rất ít khi ngủ. Với những người từng bị đóng băng như anh, dùng thuốc đặc biệt để duy trì thể lực còn hiệu quả hơn ngủ.
Nhưng thỉnh thoảng, anh vẫn sẽ trở về ngôi nhà không thường trú này, ngủ một giấc trong bóng tối.
Thường thì giấc ngủ ấy kéo dài rất lâu, đến khi có người trong đội nhắc nhở anh chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.
Ngủ quá lâu dễ dẫn đến trí nhớ rối loạn. Đôi khi anh sẽ nghĩ mình vẫn đang sống trong thời kỳ tận thế xa xưa, vẫn còn đang trên đường tìm Tiết Linh.
Ngay khi tỉnh lại, trong đầu anh vẫn là những việc chưa hoàn thành, người vẫn chưa tìm thấy.
Chưa mở mắt, đôi mày anh đã tự động nhíu lại vì cảm giác căng thẳng quen thuộc.
Trong vài giây hỗn loạn ấy, ánh sáng xuyên qua rèm trắng chiếu thẳng vào mắt.
Không giống ánh sáng mờ mịt mà anh quen. Văn Cửu Tắc đưa tay che trán, cảm nhận được một cảm giác mát lạnh đặt lên giữa chân mày.
Mở mắt ra, điều đầu tiên anh nhìn thấy là chiếc nhẫn trên tay mình. Bỗng nhiên anh tỉnh hẳn, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Có người đang nằm đó, quay lưng về phía anh, chỉ thấy mái tóc đen xõa trên gối.
Là Tiết Linh.
Cô đã quay về.
Hôm qua bọn họ đã làm rất nhiều chuyện.
Mới kết hôn.
Phải, là thật. Không cần tìm nữa.
Văn Cửu Tắc tự xác nhận lại, vai dần thả lỏng, ngã người nằm xuống.
Tiết Linh vẫn đang ngủ say, từ góc nhìn của anh chỉ thấy tai và gò má cô. Lớp lông tơ trên má còn đang khẽ rung theo từng nhịp thở.
Anh nhìn một lúc, rồi cúi người ôm cô cùng với cả chăn vào lòng.
Tiết Linh bị anh ôm chặt tỉnh dậy, nheo mắt lại vì ánh sáng quá chói trong phòng, chui đầu vào dưới gối.
Một lát sau, cô đột nhiên bật dậy: “Không đúng! Mấy giờ rồi, hôm nay chúng ta phải đi thăm mộ Văn Y mà!”
Cô quay sang nhìn Văn Cửu Tắc, thấy anh vẫn đang nhắm mắt ngủ ngon lành.
“Văn Cửu Tắc? Dậy đi, đừng ngủ nữa!”
Cô gọi mấy tiếng, anh chẳng phản ứng gì. Cô kéo tai, véo mặt anh cũng chẳng động đậy.
“Anh giả vờ đấy à?”
“Chưa nghe ai đi thăm mộ ngay sau ngày cưới bao giờ.” Văn Cửu Tắc vẫn nhắm mắt nói.
Tiết Linh ngồi bật dậy, kéo chăn theo mấy cái, gió lạnh lùa vào. Cô cúi sát anh, dùng ngón tay gảy hàng mi anh:
“Dậy mau, dậy mau!”
Văn Cửu Tắc hé mắt mỉm cười, nhìn thấy cô trong ánh sáng rực rỡ gần trưa, nghiêng người về phía anh, làn da không che đậy trắng mịn như kem, mái tóc xõa trước ngực, thấp thoáng sắc đỏ ẩn hiện.
Anh không kìm được đưa tay phủ lên vai trần mượt mà của cô, cúi đầu ngậm lấy đuôi tóc cô.
“Hay là hôm nay mình khỏi đi nữa?”
Tiết Linh giật lại tóc khỏi miệng anh, giẫm lên người anh mà bò qua:
“Không được!”
Đúng lúc này điện thoại vang lên.
Văn Cửu Tắc bắt máy, giọng không vui:
“Nhiệm vụ? Bây giờ gọi tôi đi làm nhiệm vụ? Tôi không rảnh.”
“Chú à, chú có biết hôm qua tôi mới đăng ký kết hôn không? Hôm nay là ngày thứ hai đấy.”
“Không biết thì mở hệ thống ra mà xem. Gì cơ, tôi chưa xin nghỉ phép? Được rồi, giờ tôi xin, chú viết giúp tôi tờ đơn rồi ký tên vào.”
Đầu dây bên kia là đội trưởng đội dị thường khu A – Cao Ninh Hải: “…”
Ông ta cúp máy, quay sang hỏi trợ lý:
“Vừa nãy cái thằng nhóc họ Văn kia nói mới đăng ký kết hôn? Với ai? Nó mà cũng kết hôn được á? Tôi nhớ là trước còn đang tìm người cơ mà?”
Trợ lý lặng lẽ đưa màn hình đang mở tràn tin từ mạng xã hội ra trước mặt lãnh đạo:
“Mấy ngày nay ông đi họp bên khu C không cập nhật tin tức, anh ấy tìm được người rồi, hôm qua đăng ký ở Cục quản lý, nhiều người chứng kiến lắm.”
Cao Ninh Hải xem mấy bức ảnh trong bài đăng, đều là ảnh chụp từ xa. Người đàn ông nổi tiếng khó gần trong đội dị thường, trong ảnh lại đang ôm một cô gái trẻ.
Mặt không còn âm trầm nữa, ánh mắt cũng không sắc nhọn như trước. Bình thản đến mức chẳng giống anh.
Còn có tấm ảnh anh cầm hộp nhẫn, người chụp đứng rất gần, chụp rõ cả kiểu nhẫn bên trong.
“Bộ nhẫn này cũng nổi đấy, hồi đó tôi mua tặng vợ tôi cũng là kiểu này, hình như tên là ‘Một đời chờ em’. Chọn nhẫn này để cầu hôn… không ngờ vị át chủ bài nhà mình cũng lãng mạn phết đấy.” Cao Ninh Hải bình luận.