- Trang chủ
- Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
- Chương 177: Chương 177
Chương 177: Chương 177
Truyện: Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Tác giả: Chu Vu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Toàn văn hoàn
- Chương 171: Ngoại truyện: Zombie Văn Cửu Tắc x Con người Tiết Linh
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
Tiết Linh im lặng một lúc, đặt tay lên vai Văn Cửu Tắc, hỏi: “Sao anh không tấn công tôi? Anh còn lý trí đúng không? Anh còn nhớ tôi đúng không?”
Zombie không trả lời cô, chỉ nhìn cô.
“Nói đi, vừa nãy anh có cười không?”
“Văn Cửu Tắc… sao anh lại như vậy chứ.”
Sao anh không tấn công cô như một con zombie bình thường, sao lại cho cô hy vọng không thể nào, rồi lại khiến cô thất vọng?
“Tôi thật sự, thật sự hận anh c.h.ế.t đi được, sao lại đột nhiên xuất hiện như vậy.” Cô khóc rất thảm, chân không ngừng đạp mạnh vào Văn Cửu Tắc.
Rồi cô nhanh chóng lấy dây trói chân anh, mắt đỏ hoe kéo xuống một chiếc xe đẩy nhỏ từ xe, hung hăng nhét anh lên xe đẩy, nhồi vào cốp sau đã được cải tạo.
Văn Cửu Tắc bị cô xốc xáo, thầm nghĩ: Làm vậy tốn sức thế làm gì?
Hôm nay cô đến đây rốt cuộc là để làm gì?
Tiết Linh định đưa Văn Cửu Tắc đi, đến một nơi có nhiều zombie hơn.
Thành phố Tân Nghiễn còn vài khu vực có rất nhiều zombie, thường thì các đội nhặt nhạnh không đến đó, zombie ở đó sẽ ít bị g.i.ế.c hơn.
Cô không muốn g.i.ế.c Văn Cửu Tắc, cũng không muốn để người khác g.i.ế.c anh.
Vì tâm trạng không ổn định, Tiết Linh lái xe không còn vững như lúc đến. Đoạn đường này cũng khó đi, Văn Cửu Tắc bị xóc lắc, đập vào thành xe.
Anh vô thức đưa tay đỡ, cúi đầu phát hiện dây trói mà Tiết Linh buộc đã bị anh làm đứt.
Dây chất lượng kém như vậy, cô bình thường cũng dùng cái này trói zombie sao? Nguy hiểm quá.
Cô còn sợ zombie đau sao, không biết buộc thêm vài vòng, buộc chặt hơn một chút.
Văn Cửu Tắc đạp một chân vào cửa xe để cố định cơ thể, cầm đoạn dây đã đứt, nghĩ cách tự buộc lại sao cho Tiết Linh không nhận ra nó từng bị đứt.
Xe chạy trên đường chưa được bao lâu, đột nhiên xóc nảy một cái.
Lốp xe bị tấm ván có đinh ẩn trên đường đ.â.m thủng.
Loại ván đinh này đ.â.m vào lốp, xe không thể tiếp tục chạy, Tiết Linh đành mang d.a.o xuống xe kiểm tra.
Xuống xe, cô phát hiện đoạn đường này bị rải đầy đinh.
“Một mình ra khỏi căn cứ, là muốn tìm chút vui vẻ à?”
Giọng em út nhà Trần Tân (gọi là Trần Tam ha) khiến Tiết Linh giật mình quay lại, hai tay nắm chặt dao, đối diện hướng phát ra tiếng nói.
Từ sau vài chiếc xe bỏ hoang bên đường bước ra, không chỉ có Trần Tam, mà còn có vài người bạn thường chơi chung của cậu ta, đều là thanh niên hai mươi tuổi.
“Tiết Linh, tôi hỏi cô lần nữa, cô có đồng ý gả vào nhà tôi không?” Trần Tam cầm một cây gậy dài, đi lại một cách lấc cấc.
Tiết Linh thấy mấy người đàn ông này, lòng bàn tay lập tức đổ mồ hôi, đoán được ý định của họ.
Cô cố gắng bình tĩnh nói: “Việc này tôi sẽ tự nói với anh trai cậu, nhưng nếu hôm nay cậu định làm gì, lan ra ngoài, anh trai và anh hai anh ở căn cứ cũng không còn mặt mũi nào.”
Trần Tam cười lớn, nháy mắt với mấy người bên cạnh: “Nghe thấy không, còn dọa tôi nữa.”
Mấy gã đàn ông cầm gậy, cầm d.a.o bên cạnh cậu ta cũng cười lớn, ánh mắt nhìn Tiết Linh càng thêm ác ý.
“Cô hiểu cho rõ, anh tôi không nhất thiết phải lấy cô. Cô ở đó làm giá, làm tôi khó chịu. Gọi cô một tiếng chị dâu là nể mặt cô, cô không biết điều, đừng trách tôi không khách sáo.”
Trần Tam đầy ác ý nhìn cô: “Ai bảo cô một mình chạy ra đây. Hôm nay cô có c.h.ế.t ở đây cũng không ai biết. Anh tôi tìm người khác là được, trong căn cứ không thiếu phụ nữ trẻ như cô.”
Tiết Linh nhận ra chuyện này khó mà êm xuôi, cô không nói thêm, hai bước dựa vào cửa xe trở lại ghế lái, lên xe định khởi động.
Trần Tam cầm gậy chạy lên: “Cản cô ta! Ai không ra tay thì lát xếp cuối!”
Hành động của cậu ta khá nhanh, không để ý Tiết Linh trong xe có bị thương hay không, vung gậy đập mạnh vào cửa sổ xe.
Tiết Linh cũng liều mạng, dù cửa sổ bên tai bị đập vỡ tan, cô không né, đánh một cú lái hướng thẳng về phía đám người.
Tiếng nổ lớn bên tai khiến cô vô thức nhắm mắt lại, nhưng mảnh kính vỡ b.ắ.n ra không như dự đoán cắt vào mặt và đầu cô.
Một bàn tay lớn từ phía sau vươn ra, gần như bao trùm nửa đầu cô, Tiết Linh cảm thấy cổ sau bị siết chặt, cả người bị kéo mạnh từ cổ áo sau xuống hàng ghế sau.
Tiết Linh nằm ngửa trong xe, bốn chân hướng lên: “…?!?”
Gương mặt xanh trắng của Văn Cửu Tắc lướt qua trước mặt cô, anh đẩy cửa xe xuống.
Tiết Linh lao đến cửa xe, vừa hay thấy anh một tay bóp cổ Trần Tam, đập mạnh đầu cậu ta xuống nắp xe.
Lực của anh không hề nhẹ nhàng như lúc nắm đầu cô, trực tiếp đập đầu Trần Tam lún sâu vào nắp xe.
“Thằng nào vậy? Trong xe cô ta còn có thằng đàn ông à?”
“Không đúng, là zombie!”
Mấy gã đi cùng Trần Tam không phải lần đầu làm chuyện này, họ đông người và có chuẩn bị, trên mặt không hề có chút căng thẳng, chỉ cười nham nhở, cầm vũ khí vây quanh xe, muốn từ từ thưởng thức sự giãy giụa và tuyệt vọng của con mồi.
Nhưng không ai ngờ trong xe Tiết Linh còn có một con zombie to lớn như vậy. Và con zombie này hoàn toàn không giống zombie.
Anh không há miệng cắn người, mà giật lấy cây gậy dài trong tay Trần Tam, đập một cú vào đầu hai gã đàn ông gần nhất.
Chỉ một nhát, gậy gãy đôi, đầu hai gã đàn ông chưa kịp phản ứng cũng lõm vào, m.á.u lập tức phun ra từ mũi, mắt và miệng họ.
Tổng cộng năm gã thanh niên, chớp mắt đã có ba gã ngã xuống, hai gã còn lại mặt trắng bệch, không hề có ý định báo thù cho đồng bọn, quay đầu chạy trốn.
Dưới mối đe dọa của cái chết, họ bộc phát tốc độ chưa từng có, nhưng Văn Cửu Tắc còn nhanh hơn.
Anh đuổi kịp một người, đá một cú khiến người đó đ.â.m sầm vào người kia. Hai người ngã nhào, lăn hai vòng, một gã choáng váng bò dậy, cố nhặt con d.a.o rơi trên đất.
Văn Cửu Tắc bước tới, nắm tay gã, bẻ ngược một cái, dùng tay và d.a.o của gã, đ.â.m c.h.ế.t gã còn lại đang mềm nhũn không đứng dậy nổi.
Sau đó, trong tiếng kêu thảm thiết, anh túm tóc ngắn của gã, bẻ cổ gã ra sau, tiếng kêu đột ngột dừng lại.