- Trang chủ
- Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
- Chương 135: Chương 135
Chương 135: Chương 135
Truyện: Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Tác giả: Chu Vu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Toàn văn hoàn
- Chương 171: Ngoại truyện: Zombie Văn Cửu Tắc x Con người Tiết Linh
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Văn Cửu Tắc cùng Tiết Linh đi vòng quanh một vòng, hai zombie ngẩng đầu nhìn bầu trời được khoanh lại trên đỉnh tháp làm mát.
Rời khỏi đó, họ lại trèo lên một tòa tháp quan sát khác.
Tay bám vào lan can hoen gỉ, sơn tróc lở loét, lên tới đỉnh tháp có thể nhìn thấy khu trại tạm phía xa – vài ngọn đèn sáng lên, vài bóng người qua lại giữa các xe.
Xa hơn nữa là đường chân trời dần mờ đi trong ánh chiều tà, sắc đỏ của mặt trời bị nuốt dần vào một dải mực xanh lam.
Văn Cửu Tắc ngồi trên sàn bê tông, lúc đầu Tiết Linh ngồi cạnh anh, sau đó nằm dài ra, gối đầu lên đùi anh để ngắm hoàng hôn thoải mái hơn.
Trời tối hẳn rồi, Văn Cửu Tắc không bảo đi, Tiết Linh cũng cứ thế nằm yên.
Trên cao gió lớn, nhưng ai quan tâm chứ, zombie thì đâu sợ cảm lạnh.
Một người ngồi, một người nằm, họ lặng lẽ ở lại đó suốt đêm, còn ngắm cả bình minh trước khi quay về, tiếp tục theo xe tiến về phía trước.
Phía trước chính là ranh giới đi vào khu vực không người.
Một con đường nhựa dài vắt ngang qua vùng đất vàng khô cằn, không một bóng xe, không một con zombie nào, chỉ có họ.
Văn Cửu Tắc rốt cuộc mới nhận ra một chuyện: Tiết Linh rất được lòng người trong đội.
Chuyện bắt đầu từ một viên đá đẹp mà anh nhặt được giữa vùng đất hoang, tiện tay đưa cho cô, Tiết Linh cứ cầm xoay xoay suốt.
Những người lính trong đội thấy cô thích, hễ thấy đá đẹp là nhặt cho cô.
Người lính đầu tiên mang đá tới tặng bị Văn Cửu Tắc nhìn chằm chằm một lúc lâu. Rồi đến người thứ hai, thứ ba… người thứ mười mấy, anh không nhìn họ nữa, quay sang nhìn Tiết Linh.
“Họ có ý gì thế?”
“Họ cảm ơn em.” Tiết Linh nói: “Vì trước đó em từng giúp họ mang về vài thứ cần thiết trong lúc làm nhiệm vụ, nên ai cũng đối xử tốt với em.”
Cô giúp họ, họ biết ơn.
“Còn anh chàng kia, là người của đội Thẩm Chương, em chưa từng giúp gì mà?”
“Hẳn là vì được anh giúp nên muốn cảm ơn gián tiếp qua em.”
Văn Cửu Tắc – người chưa từng giúp ai trong đội: “…”
Bên kia, người lính vừa thử đưa đá về tới, đồng đội vây lại hỏi: “Sao rồi? Văn Cửu Tắc có phản ứng không?”
“Anh ta nhìn chằm chằm tôi suốt đấy! Chắc nhớ mặt tôi rồi! Cách này hữu hiệu lắm!”
Một đám người thi nhau chạy đến tặng đá cho Tiết Linh. Cuối cùng, Văn Cửu Tắc dứt khoát nhấc bổng cô bằng cách kẹp nách kéo đi, y như vác một cái giá phơi đồ.
Tiết Linh bị ép giơ tay: “…”
Lố bịch thật sự, anh ghen à? Nhưng cô là zombie đấy! Ngoại hình sắp biến thành người ngoài hành tinh luôn rồi!
Anh như mấy anh bạn trai mặt mũi bình thường mà lại cứ lo người khác cướp mất bạn gái xinh đẹp vậy.
Mà Văn Cửu Tắc cũng chẳng ghen tới nơi tới chốn, mấy viên đá người ta tặng, anh còn lựa lựa, giữ lại mấy viên đẹp nhất.
Vùng đất hoang khô cằn trải dài, phòng thí nghiệm 8027 nằm giữa khu vực không người. Đến một đoạn đường cụt, ven đường có mấy tấm lưới rào tượng trưng ngăn lại.
Một người lính địa phương bảo: “Khu vực này trước kia đều bị phong tỏa, không cho ai vào. Nghe nói từng có người du lịch lái xe tới đây, đều bị chặn lại.”
Nhưng phòng thí nghiệm 8027 – nơi được che giấu bí mật như vậy – thật ra không hề hào nhoáng, càng không có cảm giác công nghệ cao như trong mấy phim khoa học viễn tưởng.
Rẽ vào đường nhỏ, trước mắt họ là một cụm công trình đơn giản, cao ba bốn tầng, màu vàng xỉn cũ kỹ, nhìn chẳng mấy đặc biệt.
Phía trước có một sân nhỏ đủ chơi bóng rổ, một nhà ăn, tòa nhà thí nghiệm, ký túc xá, còn có cả một trạm phát điện nhỏ.
Các binh lính mặc đồ bảo hộ dày, chia thành từng tổ nhỏ, hỗ trợ nhau quét sạch zombie quanh khu.
Tiết Linh và Văn Cửu Tắc vào trong các tòa nhà kiểm tra tình hình, tránh có zombie lẩn trong góc c.h.ế.t rồi bất ngờ tấn công – việc này giúp giảm đáng kể thương vong của đội dọn dẹp.
Mọi chuyện không quá phức tạp, mất khoảng một hai ngày là ổn, giờ chỉ cần chờ viện sĩ Kỷ Thời Bình và nhóm nghiên cứu đến nơi.
Trong thời gian chờ đợi, Tiết Linh và Văn Cửu Tắc còn cùng nhau tới khu vực va chạm của thiên thạch.
Mặt đất đầy hố sâu, một số hố có cắm biển đánh dấu – chắc là do nhóm viện sĩ Kỷ đánh dấu trong quá trình nghiên cứu.
Bọn họ đến nhanh hơn dự kiến, và vừa tới nơi là cả nhóm nghiên cứu lập tức đắm chìm vào công việc, ngày đêm miệt mài trong phòng thí nghiệm. Viện sĩ Kỷ ngồi xe lăn, truyền dịch liên tục nhưng vẫn cố chấp không chịu ra khỏi phòng.
Những người còn lại trong đội – người thì ra ngoài tìm lương thực, người thì đi lấy dầu duy trì trạm phát điện, người thì tuần tra xung quanh dọn dẹp zombie, người thì bảo vệ nhóm nghiên cứu ra khu vực thiên thạch lấy mẫu… ai cũng tất bật.
Không lâu sau, tin vui dồn dập báo về: họ đã có đột phá mới.
Loại virus mới do viện sĩ Kỷ đặt tên là Re, có thể khiến virus zombie mất hoạt tính. Zombie được tiêm thuốc này sẽ c.h.ế.t hoàn toàn trong vòng mười phút đến một tiếng.
Đáng tiếc là chất này rất khó chiết xuất, chỉ có trong một số thiên thạch nhất định, số lượng cực kỳ ít, hiện vẫn chưa thể tổng hợp nhân tạo. Nếu có thể làm được, đây sẽ là vũ khí thay thế s.ú.n.g đạn hữu hiệu nhất chống lại zombie.
Kết hợp với kết quả nghiên cứu của nhóm viện sĩ Vinh Lan Gia, họ phát triển được một loại thuốc giúp virus zombie mất khả năng lây nhiễm.
Zombie được tiêm thuốc sẽ không còn tấn công người, cũng không c.h.ế.t ngay, vẫn giữ được một mức độ hoạt động nhất định.
Nếu tiêm vào người nhiễm virus zombie nhưng chưa hoàn toàn biến đổi, họ sẽ chết, nhưng quá trình zombie hóa sẽ bị chặn lại. Trong quá trình này, tế bào trong cơ thể họ tăng tốc trao đổi chất gấp nhiều lần.
Cả nhóm nghiên cứu ai nấy đều vui mừng, đến cả gương mặt của Văn Y thường ngày lạnh nhạt cũng có chút rạng rỡ.