- Trang chủ
- Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
- Chương 51: Chương 51
Chương 51: Chương 51
Truyện: Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Tác giả: Chu Vu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Toàn văn hoàn
- Chương 171: Ngoại truyện: Zombie Văn Cửu Tắc x Con người Tiết Linh
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Hoàn
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Văn Cửu Tắc nghĩ mãi cũng không tìm được chuyện gì thú vị để kể.
Anh suy nghĩ xem có chuyện gì có thể khiến Tiết Linh cảm thấy hứng thú, rồi nói: “Trên bản đồ này có một căn cứ có phong cách rất giống bọn cướp, quy mô cũng khá lớn. Hồi trước tôi suýt bị kẹt ở đó, phải liều mạng mới thoát ra được.”
Tiết Linh nghe vậy liền căng thẳng, nắm chặt tay, chờ nghe phần tiếp theo.
“Nguyên nhân… nguyên nhân tôi cũng không nhớ rõ, chỉ là trong đó có một tên thủ lĩnh không ưa tôi, thế là anh ta dẫn theo mấy chục người truy sát tôi. Tôi đã chạy ra khỏi căn cứ rồi mà bọn họ vẫn đuổi không tha.”
Vết sẹo dài trên eo anh chính là lưu lại từ lần đó.
“Tôi dẫn bọn họ chạy vòng vòng trong thành phố hoang phế gần đó, cuối cùng lẩn vào một tòa cao ốc trống trải, mất nguyên một ngày một đêm mới đối phó xong hết, sau đó cướp xe của bọn chúng chạy đi.”
“Đúng rồi, chính là chiếc xe hiện tại này. Phải cảm ơn bọn chúng, xe này dùng rất tốt.”
Thấy Tiết Linh buông lỏng tay, còn đung đưa nắm tay nhỏ thể hiện sự vui vẻ, Văn Cửu Tắc cũng cười lười biếng.
Anh không kể quá nhiều về sự nguy hiểm lúc đó. Đêm hôm ấy, một tay anh giữ ruột mình không bị lòi ra, tay còn lại lái xe lao điên cuồng. Cả ghế ngồi toàn là m.á.u của anh.
Lúc đó, anh nghĩ mình sẽ c.h.ế.t ở nơi đó. Trong trạng thái nửa hôn mê, anh nghiến răng mò thuốc trong xe, băng bó qua loa, cuối cùng lại cầm cự được.
Có lẽ là mạng anh lớn khó chết, cũng có lẽ là anh không cam tâm bỏ mạng như vậy.
Tiết Linh có hơi nghi ngờ anh đang bịa chuyện để trêu mình, nhưng vẫn nể mặt mà vỗ tay.
Những gì anh không nói, cô tự động não bổ sung. Trong đầu cô, chắc chắn tình huống lúc ấy phải kịch tính như trong phim hành động.
Cảnh cuối cùng khi anh thoát thân, nhất định phải có ánh bình minh làm nền, tượng trưng cho việc thoát khỏi cửa tử, mọi chuyện sau này sẽ thuận lợi hơn.
“Vậy nên, sau này nếu đi ngang qua căn cứ đó, tốt nhất chúng ta nên vòng đường khác.” Văn Cửu Tắc đánh dấu một dấu “X” trên bản đồ.
Tiết Linh gật đầu.
Văn Cửu Tắc lại đánh thêm một dấu “X” vào một căn cứ khác: “Căn cứ này cũng không thể đi.”
Lẽ nào đây cũng là một căn cứ đen?
Văn Cửu Tắc nói: “Đây là căn cứ lớn nhất ở ba tỉnh lân cận, số người sinh sống trong đó rất nhiều, quản lý vô cùng nghiêm ngặt. Cổng vào đều có người canh gác kiểm tra, chúng ta tuyệt đối không thể lại gần.”
Tiết Linh chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Anh từng ở đó lâu nhất, biết rõ trong căn cứ có cả một con phố dài dán đầy thông báo tìm người, trong đó có cả tờ anh dán để tìm Tiết Linh.
“Còn căn cứ này nữa, cũng đừng đến.” Anh lại gạch thêm một dấu “X”.
Lần này thì sao?
Văn Cửu Tắc nhàn nhạt nói: “Con gái của thủ lĩnh căn cứ đó để ý tôi, muốn tôi làm con rể ở rể.”
Tiết Linh: “…”
"Anh bịa chuyện?" Cô viết lên bảng.
Văn Cửu Tắc chỉ cười mà không nói gì.
Trước khi đi ngủ, Tiết Linh đang nằm thẳng, bỗng nhiên ngồi bật dậy, cầm bảng viết đập lên người Văn Cửu Tắc.
Trên bảng vẫn còn ba chữ "Anh bịa chuyện" chưa kịp xóa.
“Là bịa, tôi đùa em đấy.” Văn Cửu Tắc bị cô đánh đến bật cười.
Tiết Linh lại nằm xuống.
Thật ra cũng không có gì đáng để tức giận.
Dù sao hai người họ đã chia tay rồi.
Hơn nữa, một người là zombie, một người là con người. Sau này bọn họ có thể cứ thế mà ở bên nhau mãi sao? Chắc chắn là không thể.
Tiết Linh đặt hai tay lên ngực, một lúc sau lại ngồi dậy, viết: "Thật sự là bịa?"
“Phụt.” Văn Cửu Tắc quay người nằm nghiêng, cả vai run rẩy vì cười.
“Là bịa, không ai để ý tôi đâu.” Anh nói: “Phải bị mù mới thích tôi.”
Tiết Linh: “…”
Bị chửi rồi.
Cô giơ chân đá mạnh vào chân anh.
Văn Cửu Tắc vẫn đang cười.
Tiết Linh nghĩ: Chẳng lẽ chân anh có công tắc, giẫm một cái là cười một cái?
Sợ rằng chỉ giẫm một bên thì ngày mai anh đi lại sẽ 'không tiện', cô chu đáo giẫm luôn bên còn lại.
Tiết Linh ngồi ở ghế lái, mắt nhìn chằm chằm phía trước, vô cùng tập trung lái xe.
Văn Cửu Tắc dựa vào ghế phụ ngủ gà ngủ gật, hai tay vòng trước ngực. Vì dưới chân anh chất đầy sách, không đủ chỗ để duỗi thẳng đôi chân dài, nên anh đành ngủ trong tư thế d*ng ch*n.
Anh ngủ rất say, xe có xóc nảy thế nào, đầu lắc lư ra sao cũng không tỉnh lại.
Phía trước xuất hiện một đám zombie, Tiết Linh không tránh được nên trực tiếp đ.â.m qua, bánh xe lăn qua khiến xe lại xóc thêm một lần.
Văn Cửu Tắc vẫn ngủ, rõ ràng trên xe anh ngủ còn ngon hơn khi nằm trên giường gấp vào ban đêm.
Lại chạy thêm một đoạn, bỗng có một con zombie từ bên đường lao ra, đập mạnh vào cửa kính chỗ ghế lái khiến Tiết Linh giật nảy mình.
Nhưng nó nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Nhìn vết bàn tay xám xịt trên cửa kính, Tiết Linh bất mãn hừ một tiếng.
Dù âm thanh không lớn, nhưng Văn Cửu Tắc bỗng nhiên tỉnh dậy. Anh ngồi thẳng dậy nhìn cô, rồi đưa tay xoa mạnh sau cổ.
“Sao thế?”
Thấy không ổn, anh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có phải em đi nhầm đường rồi không?”
Tiết Linh còn đang lo lái xe, không rảnh trả lời, mà Văn Cửu Tắc cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ thấy không có gì nguy hiểm thì lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Khi xe dừng lại, Tiết Linh giơ nắm tay huých vào tay anh, gọi anh dậy. Văn Cửu Tắc mở mắt, liếc nhìn một tòa nhà chọc trời nổi bật phía xa.
Tiết Linh đã lái xe đến thành phố lớn ngày trước - Tân thị. So với Tân thị, An Khê thị chỉ là một thị trấn nhỏ.
Cô tháo găng tay và mũ, viết lên bảng: "Tôi vào thành phố lấy hàng miễn phí, anh chờ ở đây."
Không cần hỏi cô định tìm cái gì, chắc chắn là vì anh.
Văn Cửu Tắc kéo cô trở lại xe: “Đến đó còn xa lắm, em đi bộ mất nửa ngày, lái xe vào sâu thêm chút đi.”
Tiết Linh lo lắng trong thành phố có quá nhiều zombie nên mới dừng xe ngoài rìa, nhưng Văn Cửu Tắc thì không quan tâm, anh lái xe xông thẳng vào giữa đàn zombie.
Nhìn đám zombie trên đường ngày càng đông, không ngừng đập vào cửa kính, Tiết Linh bắt đầu thấy bất an.
Cô sợ lát nữa xe mà dừng lại, Văn Cửu Tắc sẽ bị vây kín…