- Trang chủ
- Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
- Chương 132: Chương 132
Chương 132: Chương 132
Truyện: Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Tác giả: Chu Vu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Toàn văn hoàn
- Chương 171: Ngoại truyện: Zombie Văn Cửu Tắc x Con người Tiết Linh
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
Khi đeo nhẫn vào, có lẽ thứ dễ thấy hơn đó chính là vòng tròn nhỏ ấy đã trở nên lỏng lẻo trên ngón tay cô.
Vì vậy, anh chỉ đứng nhìn một lúc ở quầy nhẫn rồi rời đi, cuối cùng chọn lấy sợi dây chuyền này.
“Đưa đây, tôi giúp em đeo.”
Tiết Linh hơi do dự. Cô cảm thấy bây giờ mình trông không đẹp, đeo thứ này lên lại càng kỳ cục.
Nhưng cô cũng biết, nếu nói ra, Văn Cửu Tắc nhất định sẽ khịt mũi khinh thường rồi buộc cô phải đeo, kết cục vẫn thế.
Vậy nên cô dứt khoát bỏ qua giai đoạn tranh cãi giữa chừng, dùng hai ngón tay kẹp lấy sợi dây chuyền từ trong hộp ra.
Cô định hỏi, móc khóa sau dây chuyền này khá khó cài, tay của Văn Cửu Tắc có làm được không.
Bỗng nhiên cô chú ý đến tay anh.
Da thịt zombie sẽ dần trở nên rất cứng, cứng đến mức d.a.o nhỏ cũng không cắt nổi, vậy mà trên tay Văn Cửu Tắc lại đầy những vết thương.
Mu bàn tay và lòng bàn tay có vết xước, chỗ đầu ngón cái và ngón trỏ, lớp da bị mài tróc, lộ ra phần thịt đỏ thẫm bên trong, giống như vỏ cây bị bóc mất một mảnh.
Tiết Linh cầm tay anh lên xem kỹ, dùng đầu móng tay chạm chạm vào ngón tay anh, rồi ngẩng đầu lặng lẽ nhìn anh.
Tuy không nói gì, nhưng những điều muốn hỏi đều viết rõ ràng trong ánh mắt ấy.
Văn Cửu Tắc dùng một tay giữ chặt hai tay cô, tay còn lại gõ lên bảng điều khiển.
“Làm nhiệm vụ ở Đông Hải mà bị trầy, không đau cũng không ngứa.”
Anh làm nhiệm vụ ở Đông Hải rất nhanh, chẳng kiêng dè gì, thứ gì cần gỡ cứ trực tiếp dùng tay, dù có là người bằng sắt cũng phải rách vài lớp da.
Không chỉ tay anh bị thương, mà trong lúc dùng chất nổ, còn suýt bị chôn sống, nhiều lần bị đá vụn b.ắ.n trúng.
Nhưng làm zombie có cái tiện là, chỉ cần vết thương không lớn, sẽ nhanh khô lại, thậm chí không rỉ máu, quần áo che lên là chẳng ai biết.
Lúc đầu chính anh cũng không để ý là da tay mình bị mài đến rách, chỉ khi đi rửa tay dưới sông, lớp bụi bẩn bên ngoài bị rửa sạch, phần da sẫm màu ở đầu ngón tay mãi không sạch được, nhìn kỹ mới phát hiện ra là lớp da đã mất, lộ cả thịt bên dưới.
Đôi tay này, khi còn là con người đã đầy vết thương, giờ lại càng thô ráp hơn.
Tiết Linh nhìn mà xót, khẽ nghiêng người tựa vào n.g.ự.c anh.
Văn Cửu Tắc lắc bảng điều khiển giục: “Đưa dây chuyền đây trước.”
Tiết Linh dùng đầu cọ mạnh vào n.g.ự.c anh một cái.
Văn Cửu Tắc cậy lấy sợi dây chuyền từ tay cô, cúi người đeo lên cho cô.
Khóa móc phía sau quả thật nhỏ và rườm rà, Văn Cửu Tắc loay hoay mãi mới cài xong.
Suốt quá trình, Tiết Linh chỉ cúi đầu tựa vào n.g.ự.c anh, giống như đang đứng úp mặt vào tường sám hối.
Văn Cửu Tắc đẩy nhẹ cô: “Dậy đi, đừng ở đó xót cho tôi nữa, cũng nên xót chính em đi chứ.”
Gầy trơ cả xương rồi.
Văn Cửu Tắc phát hiện Tiết Linh gầy đi từ khi nào?
Là từ mùa đông năm ngoái.
Anh là người gần gũi cô nhất, họ gần như dính lấy nhau mọi lúc mọi nơi, Văn Cửu Tắc thậm chí còn phát hiện ra sự thay đổi của cô sớm hơn chính cô.
Nhưng anh không hiểu, tại sao lại có sự thay đổi ấy.
Anh không biết phải làm gì, chỉ biết đứng nhìn.
Văn Cửu Tắc có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy mình lợi hại, bởi những điều anh thực sự muốn làm, đều thất bại.
“Em đã hứa, chuyện giấu tôi, đợi tôi về sẽ nói. Giờ thì kể đi.”
Tiết Linh cuối cùng cũng không cứng miệng như Văn Cửu Tắc, cô chậm rãi lôi bảng điều khiển ra, mở một file PPT, để anh tự xem.
PPT này cô làm dọc đường, đã sửa đi sửa lại nhiều lần, không chỉ giải thích tình trạng của bản thân, mà còn khuyên nhủ Văn Cửu Tắc đừng kích động, đặc biệt là không được thử cắn người để trở thành zombie giống cô.
Văn Cửu Tắc cúi đầu lật xem PPT, Tiết Linh tranh thủ ngó vào cửa kính xe, soi thử sợi dây chuyền trên cổ mình.
Thực ra đeo lên cũng không đến nỗi xấu, ít nhất sợi dây chuyền vẫn rất đẹp, viên đá quý trong suốt có cảm giác chân thực, mỗi khi lay động trông như dòng m.á.u chảy.
Lúc nãy thì thấy ngại, giờ đeo rồi lại có chút vui.
Văn Cửu Tắc xem xong, trông vẫn rất bình tĩnh, chẳng hề có dấu hiệu gì của việc mất kiểm soát.
Tiết Linh không nhìn cửa kính nữa, quay sang len lén quan sát anh.
Văn Cửu Tắc hỏi: “Bây giờ em còn muốn điều gì nữa không?”
Tiết Linh sửng sốt. Anh chấp nhận rồi sao? Còn bắt đầu kiểu… chăm sóc tinh thần trước lúc chết?
“Muốn huy chương công trạng à?”
Tiết Linh lắc đầu: “Cũng không hẳn là muốn huy chương, em chỉ là…”
Trên bảng điều khiển hiện lên chữ “chỉ là”, sau đó im bặt rất lâu vẫn chưa thấy phần tiếp theo.
Văn Cửu Tắc giúp cô gõ nốt: “Chỉ là muốn có nhiều người nhớ đến em?”
Tiết Linh nghĩ một lát, hình như đúng là vậy.
Lúc còn sống, cô chỉ muốn học cho tốt, sau đó thi nghiên cứu sinh, thi công chức, có một công việc ổn định, có thể sẽ lập gia đình.
Cô từng lên kế hoạch cho tương lai, từng tưởng tượng dáng vẻ mình khi về già.
Nhưng sau khi trở thành zombie, mọi thứ như ngừng lại, cô không còn nghĩ tới tương lai nữa, chỉ biết sống qua ngày.
Ba năm mạt thế sống một mình, không có ai trò chuyện, cô cảm giác như bị thế giới con người từng thân thuộc vứt bỏ.
Có lẽ điều đó khiến tâm trạng cô thay đổi: cô muốn được nhìn thấy, được chấp nhận, được nhớ đến.
Khi cô phát hiện cái gọi là “cái c.h.ế.t không giới hạn” hóa ra lại có giới hạn, cô không thể duy trì sự điềm tĩnh như trước, bắt đầu khao khát để lại dấu ấn gì đó.
Chỉ cần có thể đóng góp một phần sức lực, cô đã thấy hài lòng.
Nếu sau cùng cô c.h.ế.t với thân phận zombie, cô cũng không bị căm ghét, mà là có người từng quen biết thương nhớ đến cô.
Và cả Văn Cửu Tắc, sau khi họ hoàn thành nhiệm vụ, căn cứ sẽ công nhận họ, ưu đãi họ.
Có chỗ dung thân, không phải lang thang khắp nơi, không phải sống như cô từng sống, lẩn tránh loài người. Họ có thể đường hoàng xuất hiện giữa đám đông, được người khác kính trọng.
Cô muốn có huy chương công trạng, nhưng điều cô thực sự muốn không phải là danh hiệu ấy, mà là một thứ giấy thông hành an toàn.
“Cả huy chương công trạng, giấy chứng nhận danh dự, phần thưởng… em đều muốn.” Tiết Linh gõ.