- Chương 1: Tiền Đề
- Chương 2: Về Quê
- Chương 3: Tin Dữ
- Chương 4: Lên Kinh
- Chương 5: Nhà họ Kha
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, trên đường phố kinh thành đã xuất hiện lệnh truy nã Lục Khiêm. Những tội danh như làm nhục người khác, trộm cắp tài sản, đủ thứ tội lỗi lung tung đều đổ lên đầu người trong bức họa. Nhìn dòng chữ nhỏ thưởng một trăm lượng bạc, ông nghĩ người của Thẩm Hình Viện thật là hào phóng.
Ông kéo tấm thân mệt mỏi và tê dại về nhà, Vương Xuân Chi đang khóc lóc om sòm trong nhà, nói rằng cửa hàng ở phố Tước Nhi không thuê được, tiền đặt cọc cũng không lấy lại được, năm mươi lượng bạc đặt cọc, phải tích góp rất lâu mới có. Tử Đức và Tử Hiền đi đối chất với chủ cửa hàng, bị người ta đánh một trận rồi ném ra ngoài.
Nhà cửa hỗn loạn, tiếng chửi bới của con trai và tiếng khóc của phụ nữ hòa vào nhau, ồn ào đến nhức đầu, chợt cảm thấy buồn bã chua xót. Cuộc sống ở đây còn không thoái mái bằng những ngày ở huyện Thường Vũ. Trong tiếng ồn ào đó, ông thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh dậy đã là đêm khuya, có người gọi bên tai: "Biểu thúc, biểu thúc!"
Lưu Côn ngẩng đầu lên.
Lục Khiêm đang đứng trước mặt ông, cậu thừa dịp đêm tối mà đến, ánh mắt hoảng hốt, có phần lo lắng.
"A Khiêm?", Lưu Côn ngồi thẳng dậy, một lúc không biết nói gì.
Lục Khiêm nói: "Biểu thúc, quan Thẩm Hình Viện Phạm Chính Liêm đã ngầm móc nối với phủ Thái sư, họ vu khống con để bắt con vào tù." Cậu bước nhanh đến cái hũ đựng hoa quả khô trong nhà, móc từ trong hũ ra một gói giấy.
Lưu Côn ngạc nhiên: "Đây là cái gì?"
Lục Khiêm mỉm cười, vào lúc này mà cậu vẫn cười được, ánh mắt như có chút ranh mãnh: "Chứng cứ."
Chứng cứ?
"Chứng cứ tỷ tỷ con để lại cho con, con nghĩ đi nghĩ lại, lời biểu thúc lo lắng cũng không sai, nên khi con đi tìm Phạm Chính Liêm, con đã giấu thứ này ở nhà biểu thúc trước. Hôm nay đến là để lấy nó đi."
Cậu lại bước đến trước mặt Lưu Côn, im lặng một lúc, rồi mới nghiêm túc mở lời: "Biểu thúc, hiện giờ lệnh truy bắt đã ra, con là thân phận tội phạm, không thể ở lại đây liên lụy biểu thúc."
Lưu Côn hỏi: "Vậy sau này con tính sao?"
"Đương nhiên là tiếp tục tìm cách đòi lại công đạo cho tỷ tỷ con. Biểu thúc à,...", cậu hơi cúi mắt xuống, "nếu con chết, không cần lo đến *thê thỉ* con, phiền biểu thúc thay con viết thư về huyện Thường Vũ gạt cha mẹ con, lừa được bao lâu hay bấy lâu. Nhưng mà,..." cậu lại cười, mang theo vẻ không để tâm đặc trưng của người trẻ tuổi, "Con nghĩ, con cũng không dễ rơi vào tay hắn đâu."
Cậu khoát tay: "Con đi đây."
Người trẻ tuổi biến mất ở cửa, giống như hoà vào màn đêm.
Lưu côn nói: "Từ từ!"
Lục khiêm xoay người: "Sao vậy thúc?"
Đáng lẽ đây là lúc phải chia tay, ông thân làm trưởng bối, đáng ra nên căn dặn kỹ lưỡng vãn bối này, nhưng vào giây phút ấy, không hiểu sao, Lưu Côn lại chợt nhớ đến tờ truy nã mà ông ta đã thấy trên phố ban ngày, phần thưởng một trăm lạng bạc.
Một trăm lạng, vừa đủ để ông ta thuê được cửa hiệu mà mình hằng mơ ước ở phố Tước Nhi, cũng đủ để giải quyết tình cảnh rối ren trong nhà hiện tại.
Lục Khiêm hỏi: "Biểu thúc?"
Lưu Côn giật mình, buột miệng: "A Khiêm à, đêm nay con ở lại đây đi, bên ngoài quan sai đang đi tuần khắp nơi."
"Vậy càng không thể ở lại được, biểu thúc à. Nếu con ở đây mà bị phát hiện, cả nhà thúc cũng sẽ bị liên lụy." Nói rồi cậu lại định bước đi, Lưu Côn vội kéo giữ lại.
Lục Khiêm ngạc nhiên, Lưu Côn nuốt nước bọt: "Mấy ngày nay con trốn chạy khắp nơi, chắc chưa được bữa nào ăn uống tử tế, lần này đi không biết khi nào mới được yên ổn. Con đợi đó, để thúc bảo biểu thẩm con làm cho con bát mì lươn. Ăn xong hẵng đi."
Không thể từ chối được Lưu Côn, Lục Khiêm đành phải đồng ý ở lại thêm chút nữa. Vương Xuân Chi bị Lưu Côn vội vã gọi dậy nấu mì, trong lòng rất bực bội, mắng: "Nó là kẻ bị truy nã! Ông còn nấu mì cho nó ăn, ông không sợ bị liên lụy, nhưng ta sợ!"
Ánh mắt Lưu Côn lóe lên: "Đúng, nó là kẻ bị truy nã."
Phần thưởng cũng là số tiền có thể giúp họ vượt qua khó khăn hiện tại.
Chốc lát sau, Lưu Côn bưng bát mì thơm phức đặt trước mặt Lục Khiêm. Lục Khiêm cầm đũa ăn ngon lành, vừa ăn vừa cười với ông ta: "Bao nhiêu năm rồi, tay nghề của biểu thẩm vẫn giữ nguyên vị như xưa."
Lưu Côn cũng cười theo, cười mãi cười mãi, khi ngẩng đầu lên lần nữa, đầu Lục Khiêm đã gục xuống mê man trên bàn. Ông ta đã cho một lượng thuốc mê vào bát, dù là một con voi to cũng phải ngã.
Dưới ánh đèn yếu ớt, nửa gương mặt Lưu Côn chìm trong bóng tối, vô cảm nhìn khuôn mặt ngủ say của người thanh niên. Ông ta nghĩ, Lục Khiêm đã đắc tội với người của phủ Thái sư, sớm muộn gì cũng phải chết. Chi bằng c.h.ế.t trong tay mình còn hơn c.h.ế.t không rõ ràng trong tay người ngoài, ít ra còn có thể đóng góp chút gì đó cho gia đình họ.
Một mạng người, một trăm lạng bạc, có thể thuê được tiệm mì ở phố Tước Nhi.
Còn có cả bức "Chứng cứ" kia, có lẽ còn có thể được nhiều hơn nữa.
Vương Xuân Chi đã đi báo quan trở về, đứng sau cửa nhỏ giọng thúc giục, thế là ông ta đứng dậy, bước tới...
Bộp--
Cửa chưa đóng chặt, gió bên ngoài thổi một cánh cửa bật mở, kêu lộp cộp trong đêm, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lưu Côn.
Cũng như đêm đó, ông ta đứng dậy, bước tới, cạch một tiếng, khoá cửa phòng lại.
...
Gió lớn thổi qua tấm vải tang trong nhà nho sinh nghèo khổ, cũng thổi qua đèn lồng nhà quan lại giàu có. Đêm nay có người cười, có người khóc.
Trong phòng, Lục Đồng đang thắp hương trước tủ Phật nhỏ.
Ngân Tranh từ ngoài cửa bước vào, cười tươi nói: "Ngày mai thi Hương, tiểu đồng bên cạnh Đổng thiếu gia vừa đến mua trà thuốc Chiết Quế Lệnh, ta đã thay mặt cô nương nói vài câu cát tường, để Đổng thiếu gia vui vẻ."
Lục Đồng mỉm cười nhạt nhẽo.
Kỳ thi Thu năm nay, Đổng Lân cũng xuống trường. Bệnh phổi của hắn ta giờ đã đỡ nhiều, ở trong phòng thi vài ngày cũng không sao. Đổng phu nhân không mong Đổng Lân đỗ cao, chỉ muốn cho hắn trải nghiệm một phen, cũng để cho những phu nhân ở Thịnh Kinh kia thấy rằng, con trai nhà bà khỏe mạnh, hoàn toàn không phải là kẻ ốm yếu như trong lời đồn.
Đổng Lân gần như không giấu giếm tình cảm dành cho Lục Đồng nữa. Ngân Tranh nghĩ, việc Đổng Lân năm nay vào trường thi, không chừng cũng là muốn cho Lục Đồng thấy. Đàn ông mà, trước mặt người trong lòng, luôn như con công xòe đuôi hết sức biểu diễn, dù hành vi đó trong mắt đối phương có thể rất ngớ ngẩn.
Ngân Tranh nghĩ nghĩ: "Ngô Hữu Tài ngày mai cũng xuống trường, cô nương không cầu Bồ Tát cho y ta sao?"
Lục Đồng đưa tay, lấy nén nhang bên cạnh châm vào ngọn nến.
Trong tủ Phật nhỏ, ánh mắt bi mẫn của Phật nhìn nàng, lạnh lùng mà từ bi.
Nàng lạy ba lạy, cắm nhang vào lư hương, khẽ cất tiếng.
"Vậy chúc y đăng kim bảng, chiếm bảng vàng, danh vang bốn bể, bảng vàng đề tên."