- Chương 1: Tiền Đề
- Chương 2: Về Quê
- Chương 3: Tin Dữ
- Chương 4: Lên Kinh
- Chương 5: Nhà họ Kha
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Ánh đèn vàng vọt.
Cửa sổ gỗ khép hờ, có thể nghe thấy tiếng gió đêm nhẹ nhàng bên ngoài.
Chàng trai trẻ dưới ánh đèn mờ mịt, từng bước từng bước tiến về phía nàng.
Tim Lục Đồng đập rất nhanh.
Nàng đã sớm đoán được thân phận của mình sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, điều này không cần phải nghi ngờ, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Vì sợ phủ Thái sư phát hiện ra manh mối, sợ bị lộ thân phận trong quá trình trả thù, nàng luôn ẩn mình bên ngoài toàn bộ sự việc. Nàng đến phủ Kha Thừa Hưng đòi của hồi môn, chẩn bệnh cho mẹ của Ngô Hữu Tài, châm cứu cho phu nhân Tường đoạn quan, nàng thậm chí chưa bao giờ trực tiếp đối đầu với người của phủ Thái sư.
Chỉ có một lần gặp Thích Ngọc Đài, đêm đó đối phương thậm chí còn chưa nhìn rõ mặt nàng.
Trong tất cả các sự việc, nàng đã khéo léo tách mình ra khỏi mọi chuyện, chỉ đóng vai trò như một người qua đường không liên quan trong vở hài kịch, như một con kiến nhỏ bé tầm thường trước cửa đại kịch, không đáng để ai chú ý.
Vậy mà lại bị Bùi Vân Ánh để ý đến.
Thậm chí hắn nhận ra nàng còn sớm hơn, khi nàng chưa động thủ với Kha Thừa Hưng, khi nàng còn chưa bắt đầu kế hoạch trả thù đầu tiên, trong khoảnh khắc hắn ra tay giúp đỡ dưới lầu Bảo Hương, đã định sẵn nghiệt duyên giữa họ.
Ngay từ đầu hắn đã lọt vào cục diện này.
Bùi Vân Ánh dừng lại trước mặt nàng.
Cả người Lục Đồng chìm trong bóng của hắn, chàng trai trẻ thậm chí còn cười một tiếng, búng nhẹ cuộn danh sách trong tay, hỏi: "Tại sao lại viết tên ta?"
Tại sao lại viết tên hắn?
Ánh mắt Lục Đồng rơi xuống tờ danh sách đó.
Trên danh sách viết rất nhiều tên, nhà Kha gia, nhà họ Lưu, nhà họ Phạm... đây là những cái đã bị gạch bỏ.
Cũng có nhiều cái mới thêm vào, phủ Thái sư, Thích Ngọc Đài, Hàn lâm Y Quan Viện... đây là những cái chưa bị gạch bỏ.
Những thói quen sinh hoạt, chuyện vụn vặt bên lề của những người có liên quan, dù có ích hay không đều được ghi chép tỉ mỉ đầy một trang, và trong danh sách viết chi chít này, ba chữ Bùi Vân Ánh rõ ràng nằm trong đó.
"Chỉ là tò mò thôi." Nàng nghe thấy giọng mình.
"Tò mò điều gì?"
"Tò mò nếu gặp phải tình cảnh như hôm nay, Bùi Đại nhân sẽ đứng về phía nào."
Bùi Vân Ánh hơi ngạc nhiên.
Lục Đồng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn.
Khi xưa Bùi Vân Ánh nghi ngờ nàng sau chuyến đi chùa Vạn Ân, sau đó nhiều lần thử thách. Trước khi hãm hại hắn ở núi Vọng Xuân, Lục Đồng đã từng nghĩ không ngại g.i.ế.c hắn luôn.
Chỉ là đối phương là Chỉ huy sứ Điện Tiền Ti, không nói đến việc có thể tiếp cận thuận lợi hay không, chỉ riêng việc sau khi ra tay làm sao đối phó với quan sai cũng rất phiền phức.
Về sau nàng cứu mẹ con Bùi Vân Thục, quan hệ giữa hai người có phần hòa hoãn, thậm chí trong mắt người ngoài - ví dụ như Đỗ Trường Khanh thấy, nàng và Bùi Vân Ánh quan hệ không tệ, có thể gọi là bạn bè.
Nhưng Lục Đồng chưa bao giờ thực sự tin tưởng hắn.
Quyền quý, nàng có sự bài xích và ghê tởm tự nhiên đối với quyền quý, dù là thành kiến hay cố chấp, trong thâm tâm, Lục Đồng tuyệt đối không tin rằng thế tử phủ Chiêu Ninh cao cao tại thượng có thể hiểu được quyết tâm trả thù của nàng.
Vì vậy nàng đã viết tên người này vào, người này không biết tính là bạn hay thù. Dù họ có thể cùng nhau uống rượu dưới trăng, nhưng chỉ cần hắn cản trở, hắn sẽ là kẻ thù tiếp theo của nàng.
Tờ giấy này vốn hôm nay sẽ đốt đi, nhưng Đỗ Trường Khanh và mọi người đến quá đột ngột, nàng không kịp xử lý, đành phải vội vàng kẹp vào trong trang thơ trên bàn, không ngờ lại bị hắn phát hiện.
Hắn vẫn luôn rất nhạy bén.
Tim đèn cháy quá lâu, ánh nến chập chờn, dưới ánh sáng vàng vọt khi tối khi sáng, Bùi Vân Ánh nửa cười nửa không nhìn nàng: "Nàng không định g.i.ế.c ta đấy chứ?"
Đôi mắt hắn rất đẹp, khi cúi xuống nhìn, trong con ngươi đen láy in rõ bóng nàng.
Lục Đồng khẽ mỉm cười, đi qua bên cạnh Bùi Vân Ánh đến bên cửa sổ, lấy kéo cắt ngắn tim đèn trên bàn.
Ánh đèn liền đứng yên.
Nàng lại cầm ngọn đèn đó, thắp lên hương trầm đã cháy một nửa trong lư hương trong phòng, rồi mới quay người nhìn đối phương.
Nàng nói: "Điều này tùy thuộc vào việc ngài muốn đứng về phía nào."
Hắn khẽ nhướng mày: "Nếu ra đứng về phía bên kia thì sao?"
Căn phòng bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng. Ánh nến ấm áp lan tỏa từng tấc một, người con gái đứng trong bóng đèn không nói lời nào, đôi vai mảnh khảnh như được tạo từ băng tuyết, dường như sẽ tan biến vào đất trời dưới sức ép của mùa đông.
Hồi lâu sau, nàng mới lên tiếng: "Cũng như dự đoán."
Lục Đồng cười lạnh trong lòng.
Không nên kỳ vọng. Không nên đặt bất kỳ kỳ vọng nào vào những kẻ quyền quý, những kẻ tự xưng là thượng đẳng kia.
Hắn là Chỉ huy Điện Tiền Ti, là Thế tử của Chiêu Ninh Công, xuất thân từ gia đình Thái sư phủ danh giá, được Phạm Chính Liêm nịnh bợ, được nhà họ Kha tôn sùng như thần thánh. Hắn và Thích Thanh cùng làm quan một triều, ngày đó ở Ngộ Tiên Lâu, Thích Ngọc Đài xông vào trò chuyện với Bùi Vân Ánh, trong lời nói còn có ý lôi kéo.
Có lẽ bọn họ đã sớm cấu kết với nhau, tương lai hắn còn có thể trở thành phò mã của Thái sư phủ, họ là người một nhà.
Người con gái thở dài một tiếng, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười nhạt, chậm rãi bước đến trước mặt Bùi Vân Ánh, khẽ nói: "Bây giờ đại nhân đã biết bí mật của ta rồi." nàng ngẩng đầu lên, âm cuối nhẹ nhàng và mập mờ: "Ngài định đưa ta đi gặp quan như Lưu Côn đã đưa anh trai ta sao?"
Bùi Vân Ánh khựng lại. Người con gái đứng dưới ánh đèn, thân hình mảnh mai yếu ớt, dáng vẻ như cành liễu mềm, vừa mỏng manh vừa lạnh lùng như dòng suối uốn lượn sau khi tuyết tan vào mùa xuân. Đôi mắt đẹp đẽ nhìn hắn như van xin, đôi mày ngài nhíu nhẹ, khiến người ta thương xót.
Cảnh đẹp người sầu xuân, nhưng lại khiến Bùi Vân Ánh lập tức cảm thấy có điều gì đó bất thường trong lòng. Như thể có thứ gì đó vụt qua rất nhanh. Trong khoảnh khắc suy nghĩ lóe lên, Bùi Vân Ánh đột ngột ra tay.
Bịch——
Lưỡi d.a.o sáng loáng vẽ một đường ánh bạc trong không trung, bàn tay cầm d.a.o của người con gái bị Bùi Vân Ánh kẹp chặt, bị đẩy mạnh ra.
"Không thay đổi được bản tính." - Bùi Vân Ánh thu tay về, lạnh lùng nhìn về phía Lục Đồng.
Nàng bị đẩy lùi về sau mấy bước, suýt đụng vào cái bàn phía sau, bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo, trông chỉ như để đàn và thêu thùa ấy, không biết đã rút con d.a.o găm từ trong tay áo ra từ lúc nào.
Trong khi nàng nói chuyện với hắn bằng giọng dịu dàng êm ái, sát khí đã hiện rõ.
Chẳng có van xin gì cả, chẳng có chấp nhận số phận gì cả, ánh mắt nàng nhìn qua tối sầm và lạnh lẽo, mang theo một chút điên cuồng của kẻ muốn ngọc đá cùng tan.
Đó hoàn toàn không phải là con suối nhỏ yếu ớt bình lặng, mà là một xoáy nước, một xoáy nước điên cuồng và kinh hoàng có thể xé nát người ta.
"Đại nhân phản ứng thật nhanh." - Nàng trào phúng.
Bùi Vân Ánh định nói gì đó, vừa mới mở miệng, bỗng cảm thấy cơ thể có một khoảnh khắc đông cứng. Tim hắn thắt lại, ngay lập tức, lư hương trên bàn bị gió cuốn qua, lăn xuống đất, nén hương cháy dở gãy thành nhiều đoạn, từ đó tỏa ra mùi hương hoa loa kèn nhạt nhòa, rất thanh tao, nhưng khiến người ta thoáng chốc choáng váng.
"Đê tiện." - Sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo.
Ngay từ đầu nàng đã không có ý định nói chuyện tử tế, từ khi Lục Đồng thắp nén hương đó, đã có ý g.i.ế.c hắn rồi.
Bước chân Bùi Vân Ánh có chút không vững, người con gái đã lại nắm chặt d.a.o găm đ.â.m về phía hắn, đáy mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, lạnh lùng như đang nhìn một xác chết.
Bùi Vân Ánh trầm mặt xuống, trường đao Ngân Ngộ ra khỏi vỏ, cảm giác tê dại cứng đờ bị nội lực c**ng b*c phá vỡ, trường đao mang theo kình phong lao thẳng về phía đối phương.
"Trước đó đã nhắc nhở đại nhân rồi,", trước lưỡi đao, nàng vẫn không hề sợ hãi, thậm chí còn mang giọng chế giễu, "trong y quán khắp nơi đều là độc vật, nếu không cẩn thận xông vào mà chết, cũng đừng trách người khác."
Hắn không giận mà lại cười: "Nàng tưởng ta giống bọn phế vật kia sao?"
Đao Ngân Ngữ khẽ vung lên, d.a.o găm trong tay Lục Đồng đứt làm hai đoạn.
Lòng nàng chùng xuống.
Quá ngắn.
Thời gian cháy hương quá ngắn.
Người này quá nhạy bén, cảnh giác quá nhanh, nén hương chưa kịp phát huy công lực mạnh nhất, nếu không, qua nửa nén hương nữa, dù Bùi Vân Ánh có võ công cao cường đến đâu, cũng chỉ có thể đứng đây mặc người ta g.i.ế.c thôi.
Nếu là người khác, giờ đã sớm ngã xuống rồi.
"Đại nhân tất nhiên khác với những kẻ phế vật kia. Yên tâm, ngài c.h.ế.t rồi, ta sẽ chôn ngài dưới gốc cây mai kia, thân thể của đại nhân dù sao cũng đẹp đẽ hơn miếng thịt heo c.h.ế.t kia nhiều, làm phân bón cho hoa, chắc chắn sẽ khiến cây mai nở hoa đẹp đến nao lòng hơn."
Vừa rồi bị đẩy bị va chạm, d.a.o găm bị đao phong của thanh đao bạc cắt đứt ngón tay, m.á.u tươi chảy như suối, nhưng Lục Đồng hoàn toàn không để ý, chỉ cầm con d.a.o găm đã gãy làm hai xông về phía hắn, ánh mắt sáng đến đáng sợ.
Nàng hoàn toàn không tránh né.
Như một ngọn lửa liều mạng, cháy bỏng điên cuồng.
"Cản đường ta, thì đi chết—— " - Nàng nói.