- Chương 1: Tiền Đề
- Chương 2: Về Quê
- Chương 3: Tin Dữ
- Chương 4: Lên Kinh
- Chương 5: Nhà họ Kha
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Bùi Vân Ánh hiếm khi bị nghẹn lời như vậy.
Không biết tại sao, nhìn thấy dáng vẻ Bùi Vân Ánh bị nghẹn họng, tâm trạng Lục Đồng lại tốt lên một chút.
Nếu nói người này tự cao tự đại, xem thường người khác, nghĩ rằng nàng không thể kéo nổi dây cung, nên cố tình muốn lên mặt mà chủ động "Chỉ dạy" nàng. Nhưng phải biết rằng, tuy nàng không phải thần xạ thủ bách phát bách trúng, nhưng việc kéo cung b.ắ.n tên thông thường cũng không đến nỗi tệ. Dù sao chữ "Phúc" vẫn đang yên vị trên tường, đâu phải con mồi trong núi biết chạy biết nhảy.
Nhắm vào vật c.h.ế.t dễ hơn nhiều so với vật sống.
"Tiểu thư b.ắ.n trúng chữ Phúc rồi, mời chọn một chiếc đèn lồng!" - Giọng người bán hàng bên cạnh cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Đồng, nàng ngẩng mắt nhìn về phía trước.
Trong ngoài gian hàng nhỏ treo đầy đèn lồng đủ kiểu: làm bằng lụa, hình rồng phượng, hoa mẫu đơn, thỏ trắng... tất cả đều rực rỡ dưới bóng đêm, khiến người xem hoa cả mắt.
Ánh mắt Lục Đồng dừng lại ở một nơi, rồi đón lấy cây sào tre từ tay chủ quầy, đưa về phía đám đèn lồng treo trên cao.
Chủ quầy nhìn thấy liền cười: "Ánh mắt của tiểu thư thật tốt, đèn bướm này chỉ còn một chiếc thôi, vừa hay để người mang về!"
Đèn bướm treo cao làm theo hình con bướm màu hồng, bên ngoài phủ một lớp sa mỏng, trên vải sa được vẽ và tô điểm bằng phấn vàng, đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Cây sào tre trong tay Lục Đồng khéo léo vượt qua cánh bướm, móc chiếc đèn bên cạnh xuống.
Người bán hàng sững sờ.
Bùi Vân Ánh hơi nhướng mày.
Một lúc sau, chủ quầy ngập ngừng nhìn Lục Đồng: "Cô nương, có phải nàng chọn nhầm không?"
Lục Đồng lấy chiếc đèn cóc được móc ở đầu sào tre xuống, cầm trong tay, nói: "Không chọn nhầm đâu, ta thích cóc."
Chiếc đèn cóc trong tay nàng có màu vàng xanh, vì làm quá giống thật và to lớn, đến cả nếp nhăn trên da cóc cũng hiện rõ từng chi tiết, thực sự trông không hợp với một người đẹp chút nào.
Nhưng người đẹp không để tâm, trông có vẻ đặc biệt hài lòng với "Con cóc xấu xí" trong tay.
Người bán hàng nhìn Lục Đồng với vẻ khó nói, cuối cùng mới thốt ra được một câu: "Ánh mắt của tiểu thư thật độc đáo, khác hẳn người thường."
Lục Đồng cầm đèn, gật đầu với chủ quầy, định bỏ đi. Nhưng chủ quầy đưa tay chặn đường nàng lại, nói: "Tiểu thư, người chưa trả tiền mà!"
Lục Đồng ngẩn người, nhíu mày hỏi: "Ông không phải nói b.ắ.n trúng chữ Phúc sẽ được tặng một chiếc đèn sao?"
"Đúng vậy! Đèn không lấy tiền, nhưng b.ắ.n tên phải trả tiền chứ!" - Chủ quầy chỉ vào trong gian hàng.
Lục Đồng nhìn theo hướng ông ta chỉ.
Trên ống tên màu đỏ thẫm đặt tên trong gian hàng đèn quả nhiên có một hàng chữ nhỏ, không lớn hơn kiến là bao, viết bằng mực màu hồng nhạt: "Một mũi tên ba mươi văn—"
Lục Đồng nhất thời không nói nên lời.
Chữ viết vừa nhỏ vừa khuất như vậy, ma mới nhìn thấy được.
Bên cạnh như có tiếng cười khẽ, Lục Đồng ngoảnh đầu, thấy Bùi Vân Ánh quay mặt đi, vai hơi rung động.
Là đang cười nhạo nàng bị lừa chăng?
Lục Đồng bực bội không thôi.
Khi ra khỏi nhà, tiền bạc đều ở chỗ Ngân Tranh, bản thân nàng cũng không định mua gì, ai ngờ lại vướng phải ở đây.
Chiếc đèn cóc xấu xí bằng giấy trong tay bỗng trở nên nặng ngàn cân, đối diện với vẻ mặt vẫn còn nhiệt tình của người bán hàng, Lục Đồng đứng im một lúc, đẩy chiếc đèn lồng vào tay đối phương: "Vậy ta không lấy nữa."
"Ơ?"
Người bán hàng vừa định mở miệng, lại có một bàn tay khác đặt xuống một thỏi bạc vụn trên bàn gỗ của gian hàng đèn, Bùi Vân Ánh cười nói: "Đưa cho ta đi."
Số bạc này vượt xa giá một chiếc đèn, người bán hàng lập tức cười toe toét, đưa đèn cóc cho Bùi Vân Ánh: "Được rồi! Công tử tiểu thư cầm đèn cẩn thận, thắp đèn nhà ta này, sang năm cát tường như ý, hồng vận đương đầu!"
Lục Đồng: "..."
Thu được bạc, chủ quầy liền quay đi tiếp đón khách khác, Lục Đồng đứng trước gian hàng đèn, đi cũng không phải ở cũng không xong, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn cóc trong tay Bùi Vân Ánh, chỉ cảm thấy việc dừng chân trước gian hàng đèn đêm nay thật sự không nên chút nào.
Bùi Vân Ánh nhìn sắc mặt khó coi của nàng, có chút buồn cười: "Lục đại phu thông minh hơn người, sao cứ bị lừa trong những chuyện như thế này?"
Lần trước ở phố Thanh Hà, tiệm cầm đồ Lộc Nguyên cũng vậy, một cây trâm hoa chất lượng không tốt, cũng dễ dàng bị người ta ăn chặn.
Lục Đồng chỉ thấy vẻ nhịn cười của người trước mặt chói mắt vô cùng, ném lại một câu: "Là người Thịnh Kinh quá giỏi làm ăn thôi." Rồi xoay người bỏ đi.
Rõ ràng nói đèn không lấy tiền, ai ngờ b.ắ.n tên lại tốn tiền, viết chữ nhỏ như vậy, rõ ràng là lừa người ta mắc bẫy. Quả nhiên như cổ ngữ nói tham tiện nghi ăn thiệt lớn, người Thịnh Kinh làm ăn, người này lại xảo quyệt hơn người kia.
Phía sau vang lên tiếng cười nhẹ, Bùi Vân Ánh vài bước đuổi theo, nhét chiếc đèn cóc vào tay nàng.
Lục Đồng nhíu mày: "Điện soái trả bạc mua đèn, đưa cho ta làm gì?"
"Kỳ thi xuân sắp đến, điềm lành 'Bảng vàng đề tên', ta không dám nhận đâu." - Hắn thong thả nói.
Bảng vàng đề tên? Kỳ thi xuân?
Lục Đồng động lòng.
Đèn cóc quả thật có ý nghĩa tốt đẹp "thiềm cung chiết quế-bảng vàng đề tên", Bùi Vân Ánh tưởng nàng chọn đèn cóc là vì kỳ thi xuân sắp tới, Lục Đồng cũng không đính chính sự hiểu lầm của hắn.
Chiếc đèn cóc trong tay tỏa ánh sáng xanh nhạt trong đêm, Lục Đồng im lặng một lúc, mở miệng: "Lát nữa gặp Ngân Tranh, ta sẽ trả lại tiền đèn lồng cho điện soái."
"Không cần khách sáo, coi như ta tặng trước quà mừng kỳ thi xuân cho nàng."
Quà mừng?
Giọng điệu của Bùi Vân Ánh tự nhiên đến vậy, Lục Đồng không kìm được ngước mắt nhìn hắn.
Phố chợ đèn hoa như ban ngày, khắp nơi đèn đuốc sáng rực, Bùi Vân Ánh theo dòng người không nhanh không chậm bước đi phía trước, như thể lời vừa rồi chỉ là nói suông, không để tâm.
Nhưng Lục Đồng lại không kìm được suy nghĩ sâu xa.
Ngày đó đêm giao thừa, hai người trong y quán, dưới pháo hoa đã vạch trần sự thật, Bùi Vân Ánh đã biết mục đích nàng đến kinh thành. Có lẽ là một phút động lòng trắc ẩn, cũng có lẽ hắn có mục đích khác. Nhưng có một điều Lục Đồng rất rõ, người nàng muốn đối phó là phủ Thái sư, thậm chí là người có địa vị cao hơn.
Bùi Vân Ánh có thể thương hại nàng, nhưng tuyệt đối sẽ không ra tay giúp đỡ trong chuyện này.
Vậy hắn làm vậy là vì sao?
Vì thương hại?
Là chút lòng thương hại vô dụng mà những người ở địa vị cao ban phát xuống, giống như người ta thấy những con mèo chó lang thang đáng thương bên đường thỉnh thoảng dừng chân. Người ta sẽ cho mèo chó lang thang thức ăn, nhưng sẽ không quan tâm mèo lang thang đang nghĩ gì. Vì vậy sự dừng chân này không khiến người ta cảm thấy an ủi, chỉ khiến người ta càng ghét bỏ sự ban ơn không ngang hàng, cao cao tại thượng này.
"Bùi đại nhân." - Nàng đột nhiên nói.
"Sao vậy?"
"Sau này vẫn nên chú ý cử chỉ của mình đi, ngài cứ thế này, sẽ khiến ta hiểu lầm."
Hắn có chút không hiểu: "Hiểu lầm gì?"
"Hiểu lầm đại nhân muốn giúp ta."
Bùi Vân Ánh sững người.
Hắn dừng bước, cúi mắt nhìn, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Lục Đồng.
Lời nói thì ám chỉ, dịu dàng, thậm chí có chút nịnh nọt, nhưng ánh mắt nàng lại chứa đầy sự mỉa mai, như cố tình muốn chọc thủng bầu không khí vui vẻ giả tạo, buộc cả hai phải đối mặt với sự giả dối của đối phương, khoảng cách giữa họ.
Đèn hoa trải dài hai bên phố từ trên cao chiếu xuống những bóng đổ rực rỡ trên mặt đất. Hắn đứng trong ánh sáng lộng lẫy, là công tử tài hoa, xuất chúng của gia đình quyền quý, còn nàng đứng trong bóng tối, là người bình thường hèn mọn, đầy tâm cơ và sát khí.
Ánh sáng và bóng tối, mây và bùn, quý tộc và bình dân.
Chàng là người sẽ lên cao hơn nữa, còn nàng lại một lòng muốn kéo những kẻ ở trên cao xuống giẫm đạp trong bùn.
Người đi ngược đường, từ xưa không bao giờ cùng đường, cũng chắc chắn không thể làm bạn.
Gió từ bờ sông thổi tới, mang theo cái lạnh của đêm khuya tĩnh lặng. Có lẽ họ dừng lại ở đây quá lâu, thu hút sự chú ý của những người bán hàng xung quanh.
Vài cô bé mặc váy đỏ, tóc búi hai bên, đẩy một chiếc giá tre len lỏi qua dòng người đông đúc. Trước và sau giá tre đều treo một chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ mai viền vàng. Các cô bé vừa gõ trống vừa rao hàng: “Lá bồ đề, ong mật, liễu tuyết, bướm vàng đây—”
Lục Đồng chợt tỉnh lại.
Đó là một chiếc xe đẩy bán đồ trang sức cho phụ nữ.
Ở chợ đêm Thịnh Kinh thường có những gian hàng bán đồ trang sức như thế, nào là hoa mai làm từ lụa trắng, bướm cắt từ giấy đen bóng, liễu tuyết làm từ giấy, lá bồ đề và nhiều thứ khác. Dù là quý tộc hay thường dân, vào những ngày lễ hội như thế này, phụ nữ ai cũng muốn điểm trang xinh đẹp.
cô bé áo đỏ đẩy xe đến bên cạnh Lục Đồng, ngẩng đầu nhìn nàng cười trong trẻo: "Tỷ tỷ, mua một bông hoa bướm đi!"
Những con bướm giấy đen bóng lung lay cắm trên giá tre đầy hoa tươi, giữa những cành hoa vàng và lá xanh, màu tím rực rỡ đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Lục Đồng lắc đầu từ chối.
cô bé tỏ vẻ thất vọng, đẩy giá tre đi mất.
Bùi Vân Ánh cúi đầu liếc nhìn người bên cạnh.
Lục Đồng tay xách đèn lồng, lặng lẽ bước qua những bông hoa rực rỡ và tiếp tục đi về phía trước. Có lẽ vì hôm nay là đêm hội đèn, búi tóc của nàng được chải chuốt tỉ mỉ hơn ngày thường, những b.í.m tóc nhỏ buông xuống vai cùng mái tóc dài, điểm xuyết những bông hoa trắng xốp, càng làm nổi bật làn da trắng ngọc của thiếu nữ, chiếc đèn thiềm thừ trong tay tỏa ánh sáng xanh biếc, trông nàng như những thiếu nữ trong tranh tường cổ tự, xinh đẹp nhưng đầy vẻ cô đơn.
Ánh mắt Bùi Vân Ánh dừng lại một thoáng trên những bông hoa trắng xốp trên đỉnh đầu nàng, đột nhiên lên tiếng: "Năm mới mà đeo màu trắng, không được may mắn."
Tránh né chủ đề vừa rồi.
Lục Đồng ngạc nhiên liếc nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại đột nhiên nói điều này.
Bùi Vân Ánh nhẹ nhàng nói: "Ta tưởng nàng sẽ đeo đôi bướm vàng kia."
Nàng chợt hiểu ra.
Thì ra là vì chuyện đó.
Đôi bướm vàng vẫn nằm trong hộp trong ngăn kéo của y quán, kể từ đêm giao thừa, Lục Đồng thậm chí chưa mở ra xem lần nào. Nàng vốn đã không có tâm trạng chải chuốt, huống chi đây lại là món quà từ Bùi Vân Ánh.
Lục Đồng gật đầu: "Đa tạ ý tốt của Điện soái, nhưng đồ trang sức bằng vàng không hợp với ta, sau này ta sẽ nhờ người trả lại cho Điện soái."
Có những thứ không thể nhận, trên đời không có bữa trưa nào miễn phí, đạo lý này, người bán đèn thiềm thừ vừa rồi đã dạy nàng rồi.
"Không cần,…", hắn quay mặt đi, "quà đã tặng, không có lý nào lại lấy lại."
Lục Đồng rất kiên quyết: "Ta không quen nhận quà của người khác," ngừng một chút, lại bổ sung: "Như là mắc nợ vậy."
"Vậy thì cứ xem như nợ đi.", Chàng trai mỉm cười, "Ta là chủ nợ của nàng."
Lục Đồng nghẹn lời.
Người này dường như hoàn toàn không nhận ra sự xa cách và đề phòng có chủ ý của nàng, vẫn thân thiện tự nhiên như trước, trong mắt người ngoài nhìn vào, có lẽ sẽ thấy vị Chỉ huy sứ Điện Tiền Ti này tính tình tốt quá mức.
Lục Đồng suy nghĩ một lúc, quyết định thôi. Dù sao cách một thời gian người của Bối Vân Thục cũng sẽ đến lấy thuốc cho Bảo Châu. Họ là tỷ đệ, Bùi Vân Ánh không nhận, thì trực tiếp trả cho Bối Vân Thục cũng như nhau.
Vay nợ làm ăn, bán ruộng trả nợ. Người Thịnh Kinh giỏi làm ăn như vậy, vẫn là không nên mắc nợ ân tình là tốt nhất.
Đặc biệt là với Bùi Vân Ánh.